Cả đám tiểu bối Lam thị đại kinh thất sắc, đua nhau chỉ kiếm vào Nguỵ Vô Tiện, có đứa còn không màng gia quy nề nếp gia đình đã chửi ầm lên.
Một người nói: "Mạc Huyền Vũ! May mà Hàm Quang Quân vẫn luôn đối với ngươi thủ hạ lưu tình, thế mà ngươi muốn lấy oán trả ơn!"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi: "Thủ hạ lưu tình? Y hung hăng bóp cổ ta, kêu ta cho y
một lý do để không giết ta, chuyện này ngươi có thấy không?"
Một
người khác nói: "Cho dù thật sự như vậy, Hàm Quang Quân cuối cùng không
phải vẫn là không giết ngươi đó sao? Còn tin tưởng ngươi cho ngươi đi
theo chúng ta tới đây"
Phớt lờ những lưỡi kiếm sáng loáng, Nguỵ
Vô Tiện từng bước đi tới chỗ Lam Vong Cơ, nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt
màu của y, cười lạnh nói: "Tin tưởng? Cái này gọi là tin tưởng? Chẳng
qua tính mạng của ta nằm trong tay y, thân bất do kỷ, mặc người giày vò
thôi".
Lại một người nữa nói: "Cho dù vì như thế, thì ngươi phải trợ Trụ vi ngược (giúp người xấu làm chuyện xấu), giúp đỡ kẻ này giết hại người vô tội tiếp tục gây hoạ cho nhân gian sao? Đạo đức lương tâm ngươi đâu?!"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cười như điên: "Đạo đức lương tâm? Mấy người huyền
môn chính thống các ngươi ở sau lưng mắng ta bàng môn tà đạo, lúc vô lý
hất từng thùng nước bẩn lên người ta, miệng chửi tay viết, kêu đánh kêu
giết, có từng hỏi qua đạo đức lương tâm của chính mình không?!"
Khoảng cách gần đến không thể gần hơn.
Lam Vong Cơ vẫn một vẻ gợn sóng bất kinh, nhìn thẳng vào hai mắt Nguỵ Vô Tiện, ngón tay siết Tị Trần lặng lẽ trở nên trắng bệch.
Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện vừa hành động một cái, mắt thấy mũi kiếm đâm tới
người hắn, nghiêng người tránh qua, đồng thời xoay người vứt ra ba tấm
bùa, nhưng lại hướng về phía vong linh ở phía sau!
Nguỵ Vô Tiện uỷ khuất nói: "Thật là đau lòng, thế mà không tin ta".
Vong linh: "....."
Gương mặt nhợt nhạt của vong linh mặc hắc y chìm trong làn khói đen dập dờn
của hồ kiếm đen, ngay sau đó, đất rung núi chuyển, vô số lưỡi kiếm sắc
bén từ mặt đất đá đột ngột mọc lên, ánh sáng lạnh lẽo âm u ánh lên toàn
bộ sơn động giống như trong động băng.
Giọng nói trầm thấp mà quyết đoán của Lam Vong Cơ truyền đến mệnh lệnh: "Dùng đàn, bày trận".
Mọi người ngay sau đó lấy y làm trung tâm tâm dàn thành hình cánh quạt, kiếm tra vào vỏ, đem thất huyền cầm đặt trước người.
Lập tức, vô số hắc thiết kiếm ào ạt bay tới trước người bọn họ, thân kiếm
nặng nề phá vỡ không khí ngưng đọng trong hang động, tiếng rít khiến
người ta sợ hãi dập dềnh lan ra từ trên vách đá, toàn bộ sơn động giống
như bị bao phủ trong tiếng gào rú lạnh lùng của con quái vật cổ xưa,
chấn động đến mức tim phổi bị bóp nghẹt, toàn thân mềm nhũn khó chịu.
Đám tiểu bối không phải là chưa từng đối chiến với kiếm linh hoặc đao linh - một loại binh khí do linh thức của nó bạo động nên tự phát ra sức tấn
công, nhưng chắc chắn chưa bao giờ đối chiến với số lượng nhiều như vậy! Lam Vong Cơ phán đoán đúng, nếu lúc này còn dùng bội kiếm, ở tình huống tốt nhất có thể lấy một chọi vài cái, nhưng nhiều hơn nữa thì không đủ, lúc này, dưới sự chỉ đạo của y, mọi người Lam thị lấy Phá chướng âm tấn công oán linh trong hắc thiết kiếm, khó khăn lắm mới chặn được đợt tấn
công thứ nhất.
Nguỵ Vô Tiện đứng phía sau mọi người, nhưng đầu
đau muốn nứt ra, tuy rằng số lượng oán linh trong mỗi thanh hắc thiết
kiếm không thể so sánh nổi với Âm hổ phù, nhưng hiện giờ nhân lên hàng
ngàn hàng vạn thanh hắc thiết kiếm, thì tính ra cũng tương đương với Âm
hổ phù! Tiếng la hét thảm thiết của vô số oán linh, chấn động đến nỗi
tai hắn ù đi, mắt nổ đom đóm, lập tức nín thở điều tức. Lấy Trần Tình
ra, tập trung sự chú ý vào hơi thở của mình, chậm rãi, thổi sáo lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!