Lam Vong Cơ bế ngang Nguỵ Vô Tiện lên, cả hai người đều ướt đầm đìa, gần như là da thịt dán vào da thịt.
Nguỵ Vô Tiện gối đầu lên ngực Lam Vong Cơ, trong miệng không biết nỉ non cái gì.
Tìm được một sơn động bí ẩn, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, đang
định đứng dậy đi nhóm lửa, Nguỵ Vô Tiện chợt buông tay ra, Âm hổ phù bị
ném sang một bên, lại giật mạnh ống tay áo của y, hai mắt vẫn nhắm chặt, cả người cuộn tròn thành một cục.
Thân hình Lam Vong Cơ thoáng
cứng đờ, cúi người xuống phía trước, dùng lưng bàn tay để lên trán hắn,
má hắn, cổ hắn kiểm tra kỹ lưỡng một lần, lại sờ cổ tay hắn, xem mạch
đập của hắn, không phát sốt, đoán chừng do điều khiển Âm hổ phù, hao tổn quá mức, thể xác và tinh thần đều suy sụp.
Nhóm một đống lửa,
vang lên lách tách. Thấy Nguỵ Vô Tiện lạnh đến mức run bần bật, liền cởi quần áo ướt nhẹp của hắn ra. Khi cởi đến trung y, ánh mắt quét đến vết
sẹo dữ tợn ở dưới xương quai xanh. Hô hấp Lam Vong Cơ căng thẳng, ánh
mắt không dời đi nổi, ngón tay lặng lẽ cuộn lên. Một lát sau, lại từ từ
mở ra, lòng bàn tay thật cẩn thận vuốt ve lên trên, cảm nhận da thịt lồi lõm, rung lên nhè nhẹ.
Không tự chủ được nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng Lam Vong Cơ như là bị một thứ gì
đó hung hăng đập trúng, vỡ tan thành từng mảnh.
Tập trung tinh
thần lại, đem quần áo ướt phơi trên vách đá bên cạnh, rồi vận lực từ kim đan, truyền linh lực vào, một lát sau, lông mày Nguỵ Vô Tiện giãn ra,
rốt cuộc ngủ yên ổn.
Đánh nhau kịch liệt mấy canh giờ, thân thể
Lam Vong Cơ cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng cố chống mí mắt, làm như một khắc cũng không nỡ rời khỏi người nọ. Y ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, gần như
dán mắt vào thân thể trần trụi của hắn, ánh mắt dời khỏi lồng ngực trắng như tuyết của hắn, sau đó đem mái tóc đen xoã ra của hắn gom lại trên
ngực, miễn cưỡng che đậy chỗ phi lễ chớ nhìn. Lúc này tinh thần mới bình tĩnh lại, lần đầu nghiêm túc nhìn mặt hắn.
Gương mặt này xa lạ
với y, xa lạ cũng không phải bởi vì trước đó y chưa từng gặp qua, mà bởi vì chưa từng để ý tới. Hiện giờ, y lại cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng
không đủ, không phải bởi vì cái túi da này đẹp, mà... bởi vì đây chính
là người này.
Y cẩn thận nhớ lại từng chút từng chút mấy ngày vừa qua, dáng vẻ khi gương mặt này cong cong cười rộ lên, đôi mắt đen láy
bỗng nhiên sáng ngời, lúc vô tình nhìn về phía y, như có như không câu
lấy sợi tơ lòng. Lúc trêu cợt y, bộ dạng đáng ghét hết sức vui vẻ, đôi
mắt vì cười lên chỉ còn là một đường kẻ, khoé mắt còn không ngừng ứa ra
nước mắt. Sau một hồi đắc ý vênh váo khiến người ta phiền não, rốt cuộc
để y bắt được, lập tức ngóng trông nhìn y, vô tội đến mức làm như người
làm chuyện sai không phải là hắn, nhất định là lỗi của người khác, nhất
định là mình bị hiểu lầm, đúng lý hợp tình không chịu được. Lúc nghiêm
túc lên, lại như thể là người có lương tâm trong sạch nhất trên đời này, nhưng chẳng được bao lâu, lòng dạ xấu xa lại nổi lên, thay đổi thành vẻ mặt của tên trộm bất lương, ánh sáng trong mắt kích động, chỉ muốn gây
sóng gió.
Mà giờ đây, mi mắt buông xuống, hàng lông mi mảnh dài
bỗng nhiên rung lên, ngoan ngoãn và yếu đuối, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn chạm vào. Cánh mũi nhẹ nhàng nhăn lại, môi mím chặt, như là bị uỷ
khuất gì đó. Cánh môi nhìn qua vô cùng mềm mại, lúc yên tĩnh, khiến
người ta muốn trêu chọc, tiến tới gần, lại ước gì làm cho hắn ngậm
miệng, đầu tiên là sẽ cấm ngôn, rồi dùng thứ gì đó lấp kín lên.....
Tất cả những thứ này, gương mặt này, túi da này, bị lây nhiễm bởi linh hồn
đang cư ngụ trong đó, mà trở nên, giống y hệt dáng vẻ mà y ngày đêm mong nhớ.
Y chưa bao giờ nghĩ tới, việc cầu xin khó nhất trên đời,
không phải là khuynh tâm lẫn nhau, thậm chí cũng không phải là sớm chiều ở cùng nhau, muôn đời bên nhau, mà là mất rồi tìm lại được.
Không biết có phải vì đống lửa dần dần sưởi cho sơn động ấm áp lên, hay là vì điều gì khác, mà rốt cuộc Lam Vong Cơ chịu không nổi nữa, mi mắt từ từ
rũ xuống. Từ khi nghe được vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, tin tức về cái
chết của người nọ, hơn một tháng nay, lần đầu tiên cảm thấy tinh thần
bình yên, lồng ngực bằng phẳng, lòng tràn đầy thoả mãn. Cơn buồn ngủ
giống như một cơn sóng dịu dàng, dễ dàng cuốn lấy y mang đi.
***
Lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại lần nữa, phát hiện bọn hắn cũng không cô đơn.
Yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa, có lê lết sát đất, có leo núi đu tường, thè lưỡi trợn mắt, giương nanh múa vuốt, bạt ngàn bao vây xung quanh
bọn hắn.
Trên người Nguỵ Vô Tiện, một con rắn mặt quỷ có vảy lân
tinh trắng bóng đang chậm rãi di chuyển, quấn quanh tứ chi của hắn, một
con chim quái vật đầu người, móng vuốt xương xẩu lởm chởm ôm lấy cánh
tay của hắn, hai mắt khóc ra máu, la hét thảm thiết, ở chỗ đáng lẽ là
cái miệng, lại là cái mỏ chim cong vòng xuống, đang từng chút từng chút
mổ xuống chỗ trái tim Nguỵ Vô Tiện, khiến cho hắn ôm ngực liên tục kêu
rên.
Lam Vong Cơ quơ một đường kiếm, đám yêu quỷ kêu thảm một
tiếng, hoảng hốt thối lui. Tị Trần bay lòng vòng trong hang động, nháy
mắt làm trống được một khoảng không gian.
Nguỵ Vô Tiện giống như
mắc kẹt trong cơn ác mộng vô tận, cánh tay múa may lung tung trong không trung, không biết là phải chụp lấy thứ gì, hay là muốn xua đuổi thứ gì, cả người run rẩy, sắc mặt xanh đen, liên tục kêu to. Lam Vong Cơ kiểm
tra mạch đập của hắn, hắn liền hung hăng bám lấy Lam Vong Cơ, hết túm
rồi cào quần áo của y, kéo lỏng đai lưng của y, cổ áo xộc xệch.
Lam Vong Cơ chỉ im lặng để mặc cho hắn kéo túm, một phen dày vò, tay nhẹ
nhàng vuốt ve bên tóc mai của hắn, "Nguỵ Anh... Nguỵ Anh, tỉnh lại".
Từng làn khói đen tràn ra từ Âm hổ phù, không bao lâu, trong hang động lại
ngo ngoe rục rịch, yêu quỷ xà thần, lưỡi dài máu me, xua không dứt, đuổi không hết. Kỳ quái chính là, những tà ám này đều không có ý làm ai bị
thương, chỉ là không ngừng bu quanh lại chỗ bọn hắn, làm như chịu sự chi phối bởi một ý niệm không thể diễn tả nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!