Hai năm trước, Mộ Khê Sơn, trong động Đồ Lục Huyền Vũ. Nguỵ Vô
Tiện đỡ Lam Vong Cơ lên trên bờ, tìm mấy cây nhánh cây khô thon dài, cố
định vết thương trên đùi y, lại hỏi: "Ngươi có mảnh vải hay dây thừng gì đó không?" Lam Vong Cơ lắc lắc đầu. Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái nhìn thấy mạt ngạch trên đầu y, đang định tháo xuống. Lam Vong Cơ không màng đau đớn, thụt lùi về phía sau, quát khẽ: "Làm gì?" Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác, đáy mắt hiện ra một tia uỷ khuất, thấp giọng nói: "Ta đang định giúp ngươi cố định lại vết thương thôi, ngươi kích động cái
gì... Được được, ta không chạm vào ngươi, cũng không chạm vào mạt ngạch
của ngươi là được chứ gì". Dứt lời, xé lớp áo trung y còn sạch sẽ của
mình, xé ra một mảnh vải, thật cẩn thận băng bó vết thương cho Lam Vong
Cơ. Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.
Móc từ trong ngực áo ra một chiếc túi thơm, nhặt ra một ít thảo dược cầm máu, Nguỵ Vô Tiện cẩn
thận xoa nát trong tay, rồi đắp lên miệng vết thương của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ thu cái chân bị thương vào trong lòng, trầm giọng nói: "Để ta
tự làm". Đưa tay lấy một ít trong lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện, "Phần còn
lại ngươi dùng". Nguỵ Vô Tiện không nói tiếng nào, sau một hồi
lâu im lặng, đập mạnh phần thảo dược trong tay lên vết thương trên chân
Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, thở hổn hển vì đau: "Ngươi làm gì?" Nguỵ Vô Tiện một bộ ra vẻ làm như không có chuyện gì, lại tỉ mỉ dàn đều thảo dược ra cho y. Đang lúc âm thầm đắc ý, thì ngực truyền tới một cơn đau
điếng, giống như là trả thù, Lam Vong Cơ thẳng tay, vỗ thảo dược trong
tay mình lên ngực Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện đau đến mức đổ một
thân mồ hôi lạnh, cả người ngã ra sau, "Đau đau đau đau đau!!!!! Lam
Trạm, ngươi với ta có thù oán phải không?!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!