Thanh kiếm bạc cắm phập vào mặt đá, thân kiếm rung bần bật hồi lâu, toả
ra lừng làn khói màu bạc vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, trong làn khói,
ngưng tụ thành một ảo ảnh, một bóng người mặc bạch y xuất hiện trước mắt bọn hắn.
Người này có khuôn mặt sáng láng, tuổi tác không lớn,
nhưng tóc bạc xoã ngang vai, cả người tản mát một khí tức thanh lãnh
kiêu ngạo, giữa mày tựa như quanh quẩn ánh trăng trắng bóng, cao quý
nghiêm nghị.
Ánh mắt của vong linh mặc bạch y quét qua hai người, dừng lại ở túi khoả linh nang của Nguỵ Vô Tiện một lát, lạnh lùng nói:
"Ngươi là người phương nào, trên người mang theo vật tà ám kia, cũng dám đến gần thanh kiếm bạc này của ta?"
Nhớ lại vừa rồi khí tràng
khắp thanh kiếm bạc đó bài xích hắn không thôi, trong lòng Nguỵ Vô Tiện
suy nghĩ thật nhanh, bật thốt lên: "Chẳng lẽ thanh kiếm bạc của các hạ
phản ứng lên là vì Âm hổ phù, cho nên muốn ném ta trở về bờ hồ? Không
biết thanh kiếm bạc này có phương pháp khắc chế oán khí hay không?"
Vong linh cười lạnh một tiếng, "Không chỉ có thứ tà ám kia trên người của
ngươi, mà toàn thân ngươi đều toả ra âm khí tà đạo, ngươi có tư cách gì
chạm vào kiếm của ta? Không sai, kiếm của ta đương nhiên có phương pháp
khắc chế, thanh kiếm này, vốn chính là thanh kiếm được tạo ra để khắc
chế với kiếm của hắn..."
Nghe được lời này, Nguỵ Vô Tiện và Lam
Vong Cơ trao đổi một ánh mắt, ngay sau đó tiến lên phía trước một bước,
chắp tay, thành khẩn nói: "Tiền bối, xin hỏi ngài, là có quen biết vị
thợ đúc kiếm kia phải không? Hắn với ngài là.....?"
Khuôn mặt
vong linh làm như hơi nhăn lại một chút, hít sâu một hơi, kềm nén thứ
cảm xúc tích tụ nào đó, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Hắn, là sư đệ
của ta".
"Sư đệ?!"
"Tử Kinh hắn, từ nhỏ đã vô cùng tranh
cường háo thắng, chỉ cần ta đúc ra thanh kiếm nào được sư phụ khen ngợi
nhiều hơn, là hắn sẽ tức giận bất bình, khi đó ta cũng bản tính thiếu
niên, cho nên cùng với hắn càng như nước với lửa. Lúc sư phụ còn sống,
đã giới thiệu chúng ta với các huyền môn thế gia, nơi đặt làm những
thanh tiên kiếm, lần nào đơn hàng do ta làm cũng luôn được khen ngợi
nhiều hơn hắn, ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh, muốn vượt qua ta, luyện ra một thanh kiếm khiến người đời phải
rửa mắt nhìn, khiến ta theo không kịp. Sau khi sư phụ qua đời, hắn càng
thêm u ám ít lời, cả ngày chỉ vùi đầu làm kiếm, sư huynh đệ đồng môn đi
thăm hắn, hắn cũng hiếm khi hoà đồng, dần dần, đóng cửa từ chối tiếp
khách luôn, không ai biết hắn đang làm cái gì.
"Có một lần, hắn
mất tích mấy tháng, sau khi trở về đi vào nơi đúc kiếm của ta, vô cùng
đắc ý nói với ta là hắn đã tìm ra kỹ thuật rèn đúc đạt tới đỉnh cao
nhất, chẳng bao lâu sẽ có thể chế tạo ra thanh kiếm vô song trên thế
giới, khiến người người kinh ngạc, tiên môn bách gia đổ xô vào, và ta
cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục, cam chịu thua cuộc. Ta vốn dĩ không
có ý định tranh chấp với hắn, nhưng hắn cứ luôn âm thầm ganh đua với ta, nên ta cũng khó tĩnh tâm trước mặt hắn, lần nào cũng bị hắn kích động
đến mất đi chừng mực, chất vấn hắn tại sao xuất khẩu cuồng ngôn, chẳng
lẽ đã dùng cách cúng tế ai đó, học được phương pháp bàng môn tà đạo tàn
bạo nhưng cấp tốc. Nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, tỏ vẻ phương pháp đó
chẳng qua là cấp độ thấp nhất, dùng phương pháp này rèn kiếm, chỉ có thể bẫy được một oán linh tâm không cam tình không nguyện, oán lực hữu hạn, uống rượu độc giải khát. Ta vô cùng kinh ngạc, hỏi hắn, chẳng lẽ ngươi
thật sự có ý định đưa oán linh vào trong kiếm, dùng cách thức cực kỳ âm
tà như thế hay sao?! Hắn tránh né không trả lời, im lặng bỏ đi.
"Mấy tháng sau, hắn thật sự luyện thành một mớ hắc thiết kiếm chém sắt như
chém bùn, uy lực khiến người ta sợ hãi, vài danh sĩ huyền môn tới cửa
thăm viếng, lên án mạnh mẽ kỹ thuật làm kiếm của hắn tà môn, lập tức
vạch ra ranh giới, có người còn đòi đánh dẹp, muốn bắt hắn tới Thường
thị, là tiên môn thế gia trong vùng, để chịu phạt, có người thì im lặng
không nói gì, thậm chí còn tỏ ra hứng thú. Hắn bỏ hoang lò đúc kiếm ban
đầu, ta mấy lần tra xét, mới tìm ra hắn ở chỗ này. Hắn vì tránh né ánh
mắt hoặc dòm ngó hoặc khiển trách của người đời, nên xây dựng một lò đúc kiếm ở đây, chỉ có rất ít người tu luyện tà đạo đặc biệt hứng thú với
loại hắc thiết kiếm này của hắn tới mua.
"Hắn canh giữ rất nghiêm ngặt, ta vì muốn tìm hiểu đến cùng, đành phải lén lút đi vào nơi này,
phát hiện không có người học việc nào giúp đỡ hắn ở đây, không biết là
do kiêng dè người ta trộm nhìn kỹ thuật của hắn, hay chỉ đơn giản là
không có ai dám tới làm việc ở cái nơi âm hàn quỷ dị này, nhập bọn cùng
với người quái đản kỳ lạ như hắn. Chỉ có một mình hắn làm việc, tinh
thần và thể xác đều mệt mỏi, khắp người đầy vết thương, các khớp xương
của hai bàn tay đều phồng rộp lên, không biết lấy nghị lực kinh người
cùng với lòng khổ luyện ở đâu, mà khiến hắn luyện ra một thân thể gân
cốt tuyệt đỉnh, sức mạnh ngàn cân. Mà tinh thần tính tình của hắn cũng
khác biệt rất lớn so với bình thường, nếu nói trước kia chỉ là quái đản
kỳ lạ, thì bây giờ là lệ khí nặng nề, giống như tẩu hoả nhập ma, suốt
ngày cứ suy nghĩ nghiền ngẫm thanh huyền thiết kiếm cực kỳ cổ quái, rõ
là quái đản.
"Ta vạn phần tò mò, nhân lúc hắn không chú ý, trộm
lấy thanh huyền thiết kiếm ra. Thanh kiếm này nham hiểm hung ác đến cực
điểm, dường như không phải vật trên thế gian, mà giống như được trui rèn và tạo ra bởi vô số oán quỷ tà sát ở âm tào địa ngục. Một lần, ta đã
thấy được mặt người mờ ảo trên lưỡi kiếm!"
Lúc nói đến chỗ này,
trong lòng Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ, gương mặt mà ông ta nhìn thấy, sợ rằng
chính là oán lực trong kiếm cảm nhận oán linh mạnh mẽ kết thành ảo ảnh,
hoá thân vào, ánh lên trên mũi kiếm.
Vong linh tiếp tục nói, bỗng nhiên kích động lên, ánh sáng trong mắt lập loè bất định, "Điều làm ta
khiếp sợ không dừng lại ở đó, mặt người trong kiếm không ngừng loé sáng
biến đổi, có một khoảnh khắc, thế nhưng ta nhìn thấy... nhìn thấy...
gương mặt của sư phụ!"
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, suy nghĩ một lát,
nói: "Tính chất của âm thiết kiếm đặc biệt dị thường, có thể hút oán
linh xung quanh, hay sư phụ của tiền bối bị hút vào trong đó, mắc kẹt
bên trong kiếm?"
Vong linh u sầu nói: "Mấy năm cuối đời sư phụ bị ốm đau giày vò, chịu bao khổ sở, sau khi chết trở thành oán linh, làm
một người đệ tử, không thực hiện độ hoá, lại muốn nhốt hồn phách của ông vào trong kiếm, muôn đời để cho người khác sử dụng sao?!"
Nguỵ
Vô Tiện trong lòng rùng mình, mở khoả linh nang ra, hai mảnh Âm hổ phù
nằm trong lòng bàn tay hắn, hình như có âm thanh thì thầm nhỏ vụn, hoặc
tiếng khóc lóc sầu khổ, hoặc tiếng than thở phẫn uất. Âm hổ phù là đúc
từ âm thiết thiết tạo thành, hồn phách của sư phụ người kia, có phải ở
trong biển oán linh này không?
Màu mắt vong linh tối sầm lại,
giận dữ dựng thẳng 2 ngón tay, chỉ vào Nguỵ Vô Tiện uy hiếp, "Ngươi! Âm
hổ phù kia của ngươi, chính là luyện thành từ âm thiết kiếm...?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!