Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y, thất
thần một hồi, thật lâu sau mới nhớ tới nghi vấn ở trong lòng: "Xin hỏi
tiền bối, thanh kiếm bạc này vì sao có thể giết chết những thứ bất tử
trên thế gian? Có lai lịch như thế nào?"
Ánh mắt vong linh hướng
về khoảng không, chậm rãi nói: "Ngày đó, ta nhìn thấy hình ảnh sư phụ
trên thân kiếm, nhịn không được chất vấn Tử Kinh, dưới sự ép buộc liên
tục của ta, Tử Kinh kể cho ta nghe cuộc gặp gỡ kỳ lạ của hắn. Ta mắng
hắn đánh mất bản tính, nếu cứ khăng khăng tạo ra thứ tà tuý này, sau này chắc chắn sẽ gây hại cho nhân gian, chết muôn lần cũng không chuộc tội
được. Hai chúng ta lại ầm ĩ một trận, suýt chút nữa là đấu kiếm với
nhau. Thái độ hành động của hắn rõ ràng là đã nhập ma sâu nặng, ta không có cách nào ngăn cản hắn.
"Sau đó rời khỏi hắn, ban đêm ta không thể ngủ, sau khi ngàn tư vạn tưởng, quyết định phải tìm ra ngọn nguồn
khiến hắn bị nhập ma, ta phải nhìn cho rõ ràng một lần, rốt cuộc là nơi
kỳ lạ như thế nào, làm cho hắn mê muội như thế, thậm chí mất hết cả tâm
tính. Ta đi sâu vào ngọn núi mà lúc đầu hắn đặt chân đến, thăm dò xuống
các hầm mỏ sâu thẳm khác nhau, sau mấy tháng, thế mà ta thực sự đã tìm
ra một nơi. Chỉ là ở nơi này, lại trái ngược hoàn toàn, với nơi mà Tử
Kinh tìm thấy trước đó.
"Bên trong xưởng đúc kiếm này, đi xuyên
qua, vùi đầu rèn đập đều không phải là tẩu thi oan hồn, mà là linh
nguyên của các tu sĩ quá cố, mà vật liệu để rèn đúc, cũng không phải là
quặng sắt, mà là mỏ bạc. Dùng phương pháp này chế tạo ra lưỡi kiếm bạc,
không thể giết người sống, nhưng có thể giết tà ám. Tu sĩ ở đó nói cho
ta, những vật bất tử trên thế gian, đơn giản là vì nghiệp khổ mà bị mắc
kẹt trong tam giới lục đạo, người sống có hình có chướng, tuổi thọ đã
hết, đúng lúc sẽ chết đi, vật bất tử tuần hoàn vô tận, tuy tận hưởng
cuộc sống vĩnh cữu, nhưng tầm thường và vất vả, không được tự do. Ở đây
đúc ra kiếm bạc, có thể diệt sạch những vật bất tử trên thế gian, chặt
đứt mối nhân duyên ràng buộc bên trong tam giới lục đạo, khiến cho vật
bất tử đó được chết mãi mãi".
Nguỵ Vô Tiện xen vào nói: "Nơi tuyệt vời tới mức này ở trên đời, không biết là do ai tạo ra, và vì sao lại tạo ra?"
Vong linh lại nói: "Nơi đúc kiếm này, là do một huyền môn thế gia tạo ra từ
muôn đời trước, thế gia này đối địch cùng với một vị vua chư hầu, vị vua chư hầu này có thể sử dụng quỷ binh quỷ tướng, sau đó xây dựng một
xưởng đúc binh khí, đúc âm thiết kiếm thu hút oán linh, cung cấp cho quỷ binh dùng để tàn sát người sống, cũng chính là nơi kỳ lạ mà Tử Kinh
tình cờ tìm được. Ngẫu nhiên tình cờ, nơi ta vào nhầm, là nơi mà người
chống đối lại vị vua chư hầu kia xây dựng nên. Để đối phó với âm thiết
kiếm, huyền môn thế gia này nghiên cứu cẩn thận phương pháp tiêu diệt
oán linh, kết hợp với kỹ thuật đúc ra kiếm bạc".
Nguỵ Vô Tiện đập tay khen ngợi, cảm thán một phen, hỏi: "Vậy cuối cùng phe nào thắng?"
Vong linh nói: "Không biết".
"Ơ?" Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn thất vọng, hỏi nhiều lần, vẫn không thể nào đoán được trận quyết đấu đỉnh cao năm đó rốt cuộc kết quả thế nào, lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, kêu gọi Lam Vong Cơ giúp đỡ: "Lam Trạm, ngươi
cảm thấy bên nào thắng?"
Thấy y chần chừ nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện
lại nhịn không được nói: "Lam Trạm, chẳng lẽ không phải ngươi muốn nói
tà không thể thắng chính, chắc chắn là tiên môn chính thống sẽ thắng hay sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, thong thả ung dung nói: "Có lẽ, không phân thắng bại".
Nguỵ Vô Tiện nhéo nhéo cằm, ôm cánh tay suy nghĩ, bỗng nhiên đáy mắt sáng
ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Có lý có lý, không chỉ không phân thắng
bại, nói không chừng trận quyết đấu kỳ phùng địch thủ này đến nay vẫn
còn đang tiếp tục, bất quá từ trên mặt đất chuyển xuống lòng đất, từ
trần thế ồn ào náo động chuyển xuống địa phủ tăm tối... Điều này có thể
giải thích vì sao hai xưởng binh khí đến nay vẫn hoạt động không ngừng,
có lẽ, vì người đời không cách gì chạm tới nơi sâu dưới lòng đất, trận
tranh đấu năm đó một khắc cũng chưa ngừng, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, hai bên thế lực ngang nhau, áp chế lẫn nhau, cho nên chiến
tranh mới chưa lan đến trên mặt đất..."
Đang suy nghĩ bay bổng,
giọng nói thanh lãnh của vong linh truyền đến, "Ta không biết kết quả
trận tranh đấu hàng trăm ngàn năm trước, nhưng dây dưa giữa ta và Tử
Kinh thì còn lâu mới kết thúc. Sau khi trở về mặt đất từ nơi đó, ta liền vùi đầu nghiên cứu phương pháp rèn đúc lưỡi kiếm bất tử, tốn mấy năm
công sức, mới chế ra được thanh kiếm bạc này. Bởi vậy cũng hao hết tâm
huyết một đời của ta, tóc bạc trắng, sau đó không lâu, bệnh cấp tính mà
chết. Hồn phách ở trong núi liên tục mấy năm, mới gặp được một tu sĩ
huyền môn đi ngang qua. Dưới sự nhờ vả của ta, y mang thanh kiếm bạc
cùng với hồn phách của ta đi tìm Tử Kinh.
"Lúc tìm được Tử Kinh,
hắn cũng đã chết, khai quật tẩu thi để dùng ở đây, làm việc mười năm như một ngày, với khí thế muốn luyện ra thanh kiếm không gì sánh bằng ở
trong lòng hắn. Hắn nghe được câu chuyện của ta, sau khi nhìn thấy ta
thành công luyện ra thanh kiếm bạc, cảm thấy cuối cùng bại dưới tay ta,
nản lòng thoái chí, bị tu sĩ kia phong ấn trong quan tài. Đời này kiếp
này, ta chưa bao giờ muốn tranh dài so ngắn với hắn, ai ngờ ma căn của
hắn bắt rễ quá sâu, tự mắc kẹt trong cái gọi là thắng bại, phí cả cuộc
đời này, trống rỗng tầm thường, hại người hại mình.
"Ta đúc thanh kiếm bạc này, vốn chỉ muốn phá huỷ tất cả những thanh hắc thiết kiếm
tai hoạ vô cùng đó, sau đó huỷ diệt thanh âm thiết kiếm cầm tù hồn phách sư phụ kia. Tuy nhiên vị tu sĩ mà ta phó thác đạo hạnh không sâu, tu vi có hạn, không thể đánh bại oán linh trong kiếm, rơi vào đường cùng chỉ
có thể đem kiếm bạc trấn ở nơi này. Trong thời gian mấy trăm năm, ngược
lại là có thể trấn giữ được vật tà ám đó, chỉ là gần đây hiện tượng bất
thường xảy ra liên tiếp, một trận động đất phá giải phong ấn của Tử
Kinh, hắc thiết kiếm bị oán khí của hắn xâm nhiễm nên thức tỉnh, lần
này, ngay cả kiếm bạc của ta cũng không áp chế được."
***
Vách động âm u, tiếng sáo trầm bổng, trầm lắng bi ai, hai mảnh Âm hổ phù
cũng hợp thành một khối, một thanh niên mặc hắc y nhắm mắt mím môi thổi, làn khói đen tràn ngập xuyên qua không trung, trong nháy mắt như cưỡi
một cơn gió, hình ảnh thoáng quá âm thanh vụt tắt, chấn động đến mức một đám huyền thiết kiếm rung động gào rú.
Giữa vũ điệu của các hình bóng lướt qua, một bóng dáng mặc bạch y chợt ẩn chợt hiện, bay lên nhẹ
nhàng như chim yến, rơi xuống nặng nề như sấm sét, tiếng kim loại va vào nhau kêu lanh canh, toé ra tia lửa bạc, vô số lưỡi kiếm bị gãy, rít lên cắm phập vào mặt đá dưới chân.
Cho đến lúc thanh hắc thiết kiếm
cuối cùng bay lên không trung, chùm ánh sáng bạc đuổi theo sau, những
oán linh thoát ra trong lúc hoảng loạn sợ hãi chạy trốn bị chém ngang
giết sạch, hoá thành một tiếng thét thê lương chói tai, rung động tứ
phía một hồi, sau đó mọi âm thanh đều im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!