Việc trong động đã xong, tuy rằng hai người có rất nhiều cảm xúc, nhưng
cực kỳ mệt mỏi, không ở lại lâu, ra khỏi sơn động, ngự kiếm trở về.
"Hàm Quang Quân! Ngươi làm gì suốt đoạn đường túm chặt ta như vậy! Ta cũng không chạy trốn! Đau quá à..."
Bước chân Lam Vong Cơ hơi khựng lại.
"A...." Nguỵ Vô Tiện không ngờ y đột nhiên dừng lại, người lảo đảo một chút.
Lam Vong Cơ giữ chặt hắn, do dự nói: "Thật sự không chạy trốn?"
Nguỵ Vô Tiện nghiêm chỉnh nói: "Thật sự thật sự".
Lam Vong Cơ nhịn không được nói: "Vì sao không chạy?"
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc mấy tiếng, sờ sờ ngực, nói: "Ta... không có tiền".
Lam Vong Cơ: "...."
Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Thật đó, Hàm Quang Quân! Ngươi đừng vứt ta lại, bằng không ta phải ăn bờ ngủ bụi, ăn mày bên đường!"
Thấy bộ dạng Lam Vong Cơ vẫn cứ không tỏ ý kiến gì, Nguỵ Vô Tiện lại lấy
lòng nói: "Ta sẽ ngoan ngoãn! Sẽ không chọc ngươi giống như trước đây,
cũng sẽ không làm những chuyện vô lý, ngươi... có thể không cần trói ta
được hay không?"
Lam Vong Cơ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hắn thật lâu, lâu đến mức khi Nguỵ Vô Tiện xoa xoa mặt, nghi ngờ không biết trên mặt mình có phải dính cái gì dơ hay không, thì rốt cuộc tay buông lỏng
ra. ngôn tình ngược
Khi trở lại khách điểm, bọn tiểu bối Lam thị canh giữ ở đây một ngày một đêm, lòng như lửa đốt, đồng loạt ùa tới.
"Hàm Quang Quân! Các người đã trở lại!"
"Hàm Quang Quân, các người không có việc gì chứ?!"
"Hàm Quang Quân, Mạc tiền bối! Các người... các người đã phá giải kiếm trận đáng sợ kia rồi ư? Làm sao phá giải?"
"Trong sơn động rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bên dưới hồ kiếm kia có phải thật sự có yêu thú trăm năm hay không?"
Nguỵ Vô Tiện giơ tay lên, bước ra vài bước, bọn tiểu bối tránh ra nhường
đường, thì thấy hắn ngựa quen đường cũ đi lên lầu, giọng nói bay lại
đây, "Bất kể có là thần tiên đại la gì đi nữa có ta và Hàm Quang Quân
của các ngươi, thì có chuyện gì mà không giải quyết được! Các ngươi từ
từ trò chuyện, ta đi ngủ một giấc trước... Mệt chết ta rồi..."
Phút cuối cùng, dừng lại trước cửa phòng một chút, ghé vào lan can, gọi với
xuống chỗ chưởng quầy: "Chưởng quầy! Phòng của ta... ặc, không phải, sau này mọi chi phí của ta đều tính cho bọn họ nha!"
"Hả? Ai quan
tâm đến chi phí của ngươi chứ? Tự ngươi không có tiền à? Tên nghèo hèn
nhà ngươi đừng có ăn vạ chúng ta!" Lam Cảnh Nghi căm giận nói.
Thân người Nguỵ Vô Tiện đổ sụp, đáng thương hề hề nói: "Lam gia các ngươi
còn thiếu khoản tiền này sao? Nuôi một kẻ lười biếng như ta cũng không
thiệt gì cho các ngươi".
Lam Tư Truy bên cạnh kéo cậu ta lại:
"Cảnh Nghi! Trước đó hắn đã cứu tính mạng của chúng ta, ngươi sao có thể đối xử với hắn như thế?"
Lam Cảnh Nghi vẻ mặt ngượng ngùng, làm
như là không tin chính mình lại được một kẻ cà lơ phất phơ, vô lại đến
cực điểm như vậy cứu mạng. Chi phí ăn ở của một mình hắn kể ra chỉ như
hạt cát trong sa mạc, nhưng điểm quan trọng không phải chỗ này, vô cớ bị một kẻ như vậy trực tiếp ăn vạ, còn không biết trong bao lâu, nghĩ thế
nào đi nữa cũng thấy khó chịu sao ấy. Vì thế đưa ánh mắt dò hỏi về phía
Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!