Thẩm Mạc cúi đầu, vừa định đi lướt qua người Chu Tử Tước, bị nàng ta kéo vào trong lòng. "Không cho ngươi đi...". Lời còn chưa dứt, Chu Tử Tước đã dán môi lên, Thẩm Mạc đột nhiên không kịp
phòng ngừa bị nàng ấy hôn, cả người cứng đờ giống như một khối sắt, một
hơi thở cũng không dừng lại, dễ dàng bị Chu Tử Tước đưa đầu lưỡi linh
hoạt đi vào, trong đầu trống rỗng, khẩn trương đến mức ngừng cả thở, sau một lúc lâu mới phản ứng lại muốn đẩy nàng ấy ra. Chu Tử Tước
nắm lấy bàn tay phản kháng của nàng, trong khi vẫn bắt nạt nàng. Thẩm
Mạc bị ép phải liên tục lùi về phía sau, gập ghềnh mấp mô đụng vào bờ
tường, bị người ta hung hăng hôn một trận, gần như sắp tắt thở. Bên ngoài sân truyền tới tiếng náo loạn, Chu Tử Tước hơi khựng lại, bị Thẩm Mạc nhân cơ hội đẩy ra. Thẩm Mạc theo âm thanh nhìn khắp xung quanh một lượt, kéo tay nàng ấy đi về phòng mình. Đóng cửa lại, sau đó đóng kín tất cả các cửa sổ, vừa mới thở phào nhẹ nhõm,
xoay người lại, Chu Tử Tước đã mặt mày hớn hở chờ trước mặt nàng, "Hoá
ra hồi nãy đẩy ta là thẹn thùng đấy nhỉ... Đây là ý muốn trốn đi để vui
vẻ ha?" Thẩm Mạc điềm nhiên liếc nàng ấy một cái, nhàn nhạt nói: "Tự mình đa tình, ta là sợ lại truyền ra lời đàm tiếu gì đó..."
Chu Tử Tước nhướng mày, xoay người ngồi xuống cạnh cái bàn, rót cho mình
một chén trà, nhàn nhã thưởng thức hương vị. Chống cằm, nhìn Thẩm Mạc
chậm rãi ngồi xuống đối diện, nói: "Hiện giờ ở bên ngoài lời đồn đãi về
đôi ta bay rợp trời, Thẩm tiểu thư sợ là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch..." Thẩm Mạc im lặng không lên tiếng một hồi, dựng
thẳng người, vừa định nói gì đó, thì nhìn thấy Chu Tử Tước đưa tới một
cuốn sách, "Đây là?" lật hai trang, đột nhiên ném ra ngoài, gương mặt
hơi ửng đỏ, bực mình nói: "Ngươi lại cho ta xem cái thứ thất loạn bát
tao gì vậy..." "Nhìn rõ không?" Chu Tử Tước cười hì hì, thấy vẻ
mặt Thẩm Mạc không hiểu gì, phàn nàn nói: "Ai kêu ngươi ném đi nhanh như vậy, không nhìn rõ, cuốn sách này là vẽ hai chúng ta đúng không?" Thẩm Mạc nhìn nàng ấy chằm chằm, hồi lâu không nói nên lời. Chu Tử Tước dù bận vẫn ung dung nói: "Thẩm đại tiểu thư, hiện giờ danh dự
của ngươi đã triệt để hoàn toàn huỷ trong tay ta rồi, nhưng thân mình
vẫn trong sạch tinh khiết, ngươi nói như vậy có oan hay không?... Không
bằng chúng ta dứt khoát chứng thực lời đồn, không ngậm quả bồ hòn này?" Thẩm Mạc bị nàng ấy nhìn đến tâm phiền ý loạn, vừa sốt ruột vừa tức giận, dứt khoát xoay lưng lại. Chu Tử Tước lặng lẽ đi đến phía sau nàng, cúi người xuống, luồn tay xuống
đầu gối nàng, bế cả người nàng lên, đi vào phòng trong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!