Những trải nghiệm này của Thẩm Mạc và Chu Tử Tước, thăng trầm ly kỳ,
nhưng lại triền miên, lãng mạn như thế, mà kết quả cuối cùng, lại khiến
người nghe thổn thức chua xót trong lòng. Hai người các nàng, đều không
hợp với thế giới này, đã từng dựa vào nhau để sưởi ấm cho nhau, cuối
cùng, Thẩm Mạc lại phải tận mắt nhìn những dấu tích của chính mình bị
xóa đi từng ngày trong lòng của người yêu thương nhất, cho đến khi quên
hẳn hoàn toàn, tất cả những gì khắc cốt ghi tâm, tất cả những khó khăn
giúp đỡ, hai trái tim yêu nhau, như lá thu tàn úa, như cát trôi đi,
không còn tồn tại nữa. Thậm chí, ngay cả thân thể cũng không thể giữ
lại, chỉ cần lơ là, thì lập tức bỏ trốn ngay dưới mí mắt mình, biến mất
tăm, đến chết cũng không gặp nhau nữa.
Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ không tự chủ được mà nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay, nhìn chằm chằm Chu Tử Tước một lát, như
suy nghĩ gì đó nói: "Ta nói đứa bé gái này tuổi còn nhỏ mà hung dữ, hoá
ra là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt..."
Chu Tử Tước dựa vào lòng Thẩm Mạc, quay đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái, thè lưỡi về phía hắn.
Nguỵ Vô Tiện cũng không chịu kém cạnh, thè lưỡi ra thiệt dài, để đáp trả.
Hai người so dài ngắn với nhau, phảng phất như bị quỷ thắt cổ nhập xác.
Thẩm Mạc: "......."
Lam Vong Cơ: "......"
Sau một lúc lâu, Thẩm Mạc thở dài một hơi, nói: "A Tước như thế này, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, sẽ biến thành một em bé, mà ta như vầy, cũng không
biết còn có thể chăm sóc nàng ấy được bao lâu. Nguỵ công tử, Lam công
tử, tình trạng quái lạ này trên người ta và a Tước, không biết các ngươi có cách nào giải cứu không?"
Nguỵ Vô Tiện thu lưỡi lại, khoanh
tay trước ngực, khẽ thở dài: "Tình huống này trên người các ngươi, nhìn
không ra có dấu vết tà ám quấy nhiễu, cũng không phải là tình trạng thân thể có bệnh tật gì, thật sự là không có cách nào để ra tay. Hơn nữa,
thân thế của Thẩm tiểu thư quá mức ly kỳ, Nguỵ mỗ bất tài, xác thật
không có tí manh mối nào, càng không nói tới phương pháp giải cứu gì
đó". Thoáng nhìn qua Lam Vong Cơ, lại thấy y giống như đang suy nghĩ
điều gì, cũng liếc nhìn mình.
Nguỵ Vô Tiện ngầm hiểu, biết là y có ý tưởng, nhưng tạm thời không tiện nói ra với Thẩm Mạc, vì vậy cáo từ nàng đi trước.
Hai người ra khỏi Thẩm trạch, Nguỵ Vô Tiện làm như phải trút hết nỗi lòng,
giành nói trước: "Lam Trạm, đứa bé gái kia, thật sự nhìn không ra, người thì tính tình hung dữ, mà đi tán tỉnh cô nương, lại rất có nghề. Dăm ba bữa tặng quà, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, còn đưa tới không ít sách vở
đúng sở thích, chu đáo mọi thứ, miệt mài đeo bám, thậm chí bị thương còn tỏ tình. Rõ ràng tàn nhẫn giết hại Tiểu Thanh như vậy, kết mối thù lớn
như thế, cuối cùng vẫn được Thẩm tiểu thư coi trọng, được ôm mỹ nhân.
Chậc chậc, lợi hại lợi hại, ta chấp nhận chịu thua".
Lam Vong Cơ quét mắt liếc hắn một cái, một luồng khí lạnh thổi qua, "Không phải ngươi cũng rất lành nghề đó sao?"
Nguỵ Vô Tiện thấy thần sắc y không đúng, biết y lại nghĩ tới chuyện của mình và Thì Hoa nương tử, đang êm đẹp, tại sao lại quay về đề tài này rồi?
Ánh mắt đảo vài vòng trên mặt Lam Vong Cơ, làm bộ làm tịch nói: "Hổ thẹn không bằng, thật sự là hổ thẹn không bằng, nhớ năm đó, Nguỵ mỗ đã thua
trong tay một băng sơn mỹ nhân...."
Lam Vong Cơ bất động thanh sắc, tiếp tục đi tới.
Nguỵ Vô Tiện giậm giậm chân, lượn nửa vòng quanh Lam Vong Cơ, khó hiểu nói:
"Lam Trạm, theo lý thuyết, ngươi và Thẩm tiểu thư cùng đều là băng sơn
mỹ nhân. Đúng ra năm đó ta cũng tặng ngươi con thỏ, lại thay đổi cách
thức mời ngươi ăn cơm, thỉnh thoảng ta chơi đùa cùng với ngươi, còn có,
Xuân Cung đồ cũng tặng, vậy tại sao không khiến ngươi rung động, phản
ứng ta một chút nào?"
Lam Vong Cơ chần chờ nói: "Chúng ta..."
Nguỵ Vô Tiện đạt được ý đồ cười lên, xua tay nói: "Ta biết, chúng ta là quan hệ quân tử, không phải quan hệ như hai nàng ấy. Ta chỉ đùa một chút..."
Lam Vong Cơ thấy hắn lại tự tìm niềm vui, trên mặt càng dễ nhìn hơn, vung tay chắp phía sau, rảo bước về phía trước.
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì đuổi theo: "Lam Trạm, ta chỉ là nghĩ không ra, tâm
tư của cô nương này, cũng thật kỳ lạ, ở cùng nữ tử thì không nói đi, cố
tình lại là Thẩm đại tiểu giống như băng sơn này... Làm sao dễ dàng
thích nhiều như thế được? Là vấn đề kỹ năng hay sao?"
Lông mày
Lam Vong Cơ nhướng lên, một chút tức giận như có như không, nói: "Ngươi
mới vừa rồi ở trong nhà chính là suy nghĩ điều này?"
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên: "Đúng vậy".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!