Đi trong cánh rừng một lát, Nguỵ Vô Tiện thoáng nhìn thấy một hình bóng
quen thuộc, "Ê" một tiếng, đuổi theo, chạy vài bước đã không thấy bóng
dáng hắn đâu nữa. Lam Vong Cơ vừa chạy vừa kêu một hồi, hoàn toàn không
có tiếng đáp lại.
Nguỵ Vô Tiện ở bên này, vừa vặn đuổi theo bóng
dáng người kia, cũng không trách hắn vứt Lam Vong Cơ lại bỏ chạy, thật
sự là hắn thấy hình ảnh này quá quỷ dị, hơn nữa bị hắn rượt đuổi, làm
như cũng có tinh thần, cũng nhấc chân chạy trốn, hắn không dám lơi lỏng, chạy một trận như điên, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.
Bóng dáng người kia, chính là y.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là ảo giác mà Lam Trạm đã nói? Thế mà
lại là ảo ảnh của chính mình ư? Chuyện này thú vị đây.
Đứng ở xa hét to một tiếng: "Nè! Người kia, đừng chạy, có cái gì mà chạy, ta cũng không ăn thịt ngươi".
"Nguỵ Anh" bên kia, nghe tiếng quả nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện, nhưng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Nguỵ Vô Tiện chắp tay sau lưng, giống như tản bộ lắc lư đi tới, quan sát từ
trên xuống dưới một lượt. Người nọ cũng làm giống vậy, không hề nhận ra
chính mình là ảo ảnh, làm như Nguỵ Vô Tiện mới là đổ giả không biết từ
đâu nhảy ra vậy.
Tuy rằng cảm thấy hỏi câu này là thừa, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn mở miệng hỏi một câu: "Ngươi là ai?"
Nguỵ Anh ôm cánh tay, dựa vào một cây mận, khoé miệng hơi nhếch lên: "Vậy ngươi là ai?"
Nguỵ Vô Tiện nghẹn lời, ảo ảnh này cũng thần kỳ ghê, dáng vẻ thiếu đánh
không khác gì bản gốc. Lượn quanh vài vòng, tỉ mỉ đánh giá Nguỵ Anh
trước mắt này thật cẩn thận, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được giơ một ngón
tay ra, chọt chọt vài cái lên ngực đối phương, không thể tin nổi nói:
"Rất thật nha..."
Nguỵ Anh hất bay cánh tay của hắn ra, bất mãn nói: "Nhìn thì nhìn, sao còn động tay?"
Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống xúc động muốn đá người kia một cước, nói: "Thế nào?
Chạm cũng không thể chạm, ngươi cho rằng ngươi là Lam Trạm đấy hả?"
Tròng mắt Nguỵ Anh đảo một cái, "Cũng phải, đều là người một nhà, không khách sáo. Nói đi, còn muốn sờ chỗ nào?" Nói xong, thoải mái hào phóng mở
rộng cánh tay ra.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay ấn vài cái lên ngực Nguỵ
Anh, xúc cảm chắc chắn, có đàn hồi, không khỏi khen ngợi thủ pháp của
người tạo ra ảo ảnh này, cách lớp quần áo sờ soạng một hồi, cảm khái
nói: "Ngươi nói xem, cái thân thể nhỏ bé của Mạc Huyền Vũ này của chúng
ta thật đúng là không thể so sánh với nguyên bản, chạy trên đường đã thở hổn hển, càng không cần nói tới sức mạnh cơ bắp, Lam Trạm chỉ cần một
đầu ngón tay đã bẻ gãy, nếu đấu tay đôi, thì chỉ có thể bị đè trên mặt
đất xin tha không phải sao?"
Nguỵ Anh dường như cũng có cảm xúc nói: "Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể là người bị chọc đó".
Nguỵ Vô Tiện nhăn trán, trong lòng còn sợ hãi nói: "Không đến nỗi chứ, bây
giờ quan hệ của chúng ta với Lam Trạm cũng không kém như vậy, hẳn là sẽ
không bị kiếm Tị Trần chọc vào lần nữa đâu nhỉ?"
Gương mặt Nguỵ Anh đỏ lên, ngập ngừng nói: "Ai nói là Tị Trần... Tất nhiên, tất nhiên là một vũ khí khác cùa Lam Trạm á..."
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, y còn có vũ khí bí mật gì, sao ta không biết, nhưng
trước mắt có nguyện vọng gấp rút hơn, không rảnh để làm rõ thắc mắc, đưa tay bắt đầu cởi đai lưng của Nguỵ Anh.
Nguỵ Anh cúi đầu nhìn động tác của hắn, cũng không phản đối, chỉ tò mò nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta muốn nhìn một chút thân thể hiện tại này của chúng ta, rốt cuộc là bộ dạng như thế nào, hiếm khi có cơ hội như vậy, gương cũng không làm được như thế".
Ý kiến anh hùng giống nhau, Nguỵ Anh không nói hai lời, cũng bắt đầu cởi đai lưng của Nguỵ Vô Tiện.
Hai mảng ngực trần trụi đối diện nhau, đều không tự chủ được mà chọt chọt
sờ sờ lên người đối phương một phen, đồng thời còn trao đổi ý kiến qua
lại.
Nguỵ Vô Tiện cảm khái nói: "Cơ bụng gần như không có, ngươi
xem cái bụng này, một vùng bằng phẳng, có thể cán bột được luôn.... Ngực cũng vậy, trước kia là phồng lên, màu sắc cũng là màu lúa mạch thật
đẹp. Từ nhỏ chúng ta đã phơi nắng, lúc trời nóng, cởi áo chạy lên núi
xuống hồ nước cũng là chuyện thường tình. Mạc Huyền Vũ này, đoán chừng
lúc còn nhỏ không thích ra ngoài chơi, làn dà trắng trẻo nõn nà, giống
như của cô nương vậy, không được, sau này phải phơi nắng nhiều một chút, cũng phải rèn luyện cho nó".
Nguỵ Anh nói: "Ta cảm thấy không sao mà..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi làm thế nào mà không có mục tiêu theo đuổi gì hết
vậy, còn là nam nhân không hả?... Nói tới, không riêng chuyện này, sao
ta có cảm giác, ngay cả kích thước của thứ kia cũng nhỏ lại nha?" Vừa
nói vừa dùng ánh mắt ám chỉ hình dáng thứ ẩn hiện giữa hai chân.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!