Nguỵ Vô Tiện đốt một tấm Minh hoả phù, đang đào bới một cánh cửa đá ở
cuối hang động xem xét cẩn thận, thì nghe tiếng bước chân, kinh ngạc
quay đầu lại, "Lam Trạm? Không phải kêu ngươi đừng xuống dưới hay sao?"
Lam Vong Cơ trượt xuống từ cửa hang, một thân áo trắng dính đầy bùn đất
mảnh vụn, Nguỵ Vô Tiện đi đến bên cạnh y, giúp y phủi phủi vỗ vỗ một
trận. Cuối cùng, giống như đùa dai, vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lam Vong Cơ.
Làm lơ ánh mắt khiển trách của Lam Vong Cơ, đúng lý hợp tình nói: "Thế nào? Chỗ mông cũng dơ nha. Kêu ngươi ở yên trên đó ngươi không nghe, cứ muốn làm dơ hết quần áo mới chịu".
Lam Vong Cơ ở trên người hắn phủi phủi mấy cái, đột nhiên nói: "Ngươi cũng dơ".
Thấy y cũng muốn giúp mình vỗ sạch bụi đất, bàn tay Nguỵ Vô Tiện vung lên: "Ta? Ta không cần, bình thường ta dơ ---"
Còn chưa nói xong, đã nghe phạch phạch mấy cái ở mông, không ngờ Lam Vong
Cơ giúp hắn phủi sạch, cũng chỉ nhìn đến phủi sạch chỗ đó, ý đồ rõ như
ban ngày. Hơn nữa ra tay không chút lưu tình, mấy cái vỗ này dùng lực
không nhỏ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vỗ, nửa bên mông nóng rát, làm như còn có thể cảm giác được dấu bàn tay của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhảy sang một bên, mặt đỏ bừng, lời nói không còn lưu loát: "Ngươi! Ngươi... Lam Trạm, ngươi, xàm xỡ ta!"
Đầu mày Lam Vong Cơ nhướng lên, khoanh tay đứng đó, vẫn là dáng vẻ chính
nhân quân tử, chỉ là bàn tay làm chuyện xấu hơi cuộn lại ở nơi không
nhìn thấy được đằng sau lung, các ngón tay nhẹ nhàng vân vê, mặt không
đổi sắc nói: "Đây là ngươi đã nói".
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm
vào y một lúc lâu sau, mới tỉnh ngộ, không biết nên giận hay nên cười:
"Giỏi nha Lam Trạm, xàm xỡ lẫn nhau đúng không, hoá ra ngươi nghe lọt
tai hết những lời ta nói ha".
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, lần này coi như tính sai, lúc đó chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ người này thật
sự học được cách phản công, hơn nữa làm chuyện xấu mà mặt không đỏ tim
không đập, không lộ ra tí gì, so với loại người trên mặt luôn có nụ cười xấu xa như hắn, thì lợi hại hơn nhiều. Một bên trong lòng còn sợ hãi
xoa xoa cái mông làm như bị thương nặng, một bên nhìn Lam Vong Cơ với
con mắt khác, cũng không dám thiếu cảnh giác nữa.
Lam Vong Cơ
nhìn Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt uỷ khuất mà xoa xoa mông, sau một lúc lâu, dời
mắt đi, nói sang chuyện khác: "Hồi nãy ngươi đang xem cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện thấy y bắt đầu nói chính sự, liền nghiêm túc nói: "Vậy lúc ngươi mới vừa xuống đây, nghĩ rằng nơi đây là cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Những vết cào xước kia đúng không. Xem ra chúng
ta đều nghĩ sai rồi, nơi đây thật ra một ngôi mộ cổ xưa".
Lam
Vong Cơ nhìn lướt qua cánh cửa đá ở cuối, sau đó nhìn lướt qua đường dốc nghiêng mới trượt xuống hồi nãy, tỏ ý: "Vậy cái này là, đường hầm do
bọn trộm mộ đào sao?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Cũng không phải. Lối cửa chính của hầm mộ thường niêm phong kín, từ bên ngoài rất khó mở ra, cho nên đường hầm đào trộm thường vòng qua lối cửa chính, vào thẳng bên trong hầm mộ, về phần đến được nơi nào, thì phải xem tay nghề và vận
khí của tên trộm mộ, vận khí tốt thì đào tới trúng ngay điểm yếu của kết cấu, một xẻng đào xuống là có thể mở ra được ngay, vận khí không tốt,
đào tới một bức tường rắn chắc, như vậy phí một phen công sức, thậm chí
phải đào lại đường hầm khác. Hơn nữa để tiết kiệm công sức, đường hầm sẽ không đào quá to, nhưng chúng ta đang ở trong cái động này, gần như có
thể đua xe ngựa được, cho nên chắc chắn không phải đường hầm đào trộm.
Ta thấy, cái động này, là sau khi bọn trộm mộ vào trong hầm mộ, để
khiêng được những món đồ lớn trộm được ra ngoài, bất đắc dĩ, trực tiếp
mở cửa hầm mộ từ bên trong, sau đó đào một cái động, dùng để vận chuyển
đồ vật.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói đầy vẻ ám chỉ: "Lời của người từng trải?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, không lấy làm xấu hổ ngược lại còn tự hào: "Đúng
vậy, nói gì thì nói, ta cũng là kẻ trộm mộ, chỉ là không phải trộm vàng
bạc châu báu, mà là thi thể thôi". Lúc hắn đào trộm mồ, cũng không cần
hành động phức tạp như bọn trộm mộ, chỉ dựa vào sức mạnh tu luyện của
bản thân mà làm, dựa vào thân thủ, có bẫy rập gì cũng có thể nhẹ nhàng
tránh đi, mấy mánh khoé cơ quan tinh xảo này nọ, cũng chỉ là tình cờ
quan sát được khi ở trong hầm mộ, đầu óc hắn vốn thông minh, thấy mầm
biết cây, nhiều lần, cũng có thể nhìn ra một số cách thức.
Việc
trộm thi thể và quỷ nói, trước kia Lam Vong Cơ và hắn tranh cãi rất
nhiều, nhưng từ khi y trải qua việc Nguỵ Vô Tiện bị chết, sau khi mất đi một lần, sự cứng rắn trong lòng y đã mềm đi chín phần. Giờ phút này
cũng không tỏ ý kiến, chậm rãi đi đến trước cửa hầm mộ.
Mới vừa
rồi ở xa chưa quan sát cẩn thận, đến gần xem, mới phát hiện diện tích
cánh cửa cực lớn, chiều cao khoảng bằng hai người, cửa hầm mộ được tạc
từ loại đá chất lượng tốt nhất, vừa dày vừa nặng, rộng vô cùng.
Xem sơ qua, thấy được một gia huy quen thuộc: "Kỳ Sơn Ôn thị?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, vùng núi này phong thuỷ cực tốt, cách Kỳ Sơn lại gần, hình như rất nhiều tổ tiên trước kia của Ôn thị được chôn cất ở vùng
này. Nhưng ngươi lại nhìn kỹ xem..."
Hoa văn mặt trời khắc trên
cửa đá rất cứng cáp có lực, nhìn không thấy bất kỳ điều gì không ổn, chỉ là xung quanh hình mặt trời, có một hình vòng tròn nhỏ lõm vào không rõ ràng lắm. Lam Vong Cơ đưa hai ngón tay ra, cẩn thận dò theo vết lõm một lần, bừng tỉnh nói: "Đây là xoá đi vết khắc ban đầu, sau đó lại khắc
hình mới đè lên trên".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!