Lam Vong Cơ dự đoán không sai, lúc bọn hắn đi qua kết giới, cứ ngang
nhiên bước qua, chỉ là đây rõ ràng có ý mời người vào bẫy, Lam Vong Cơ
lôi kéo Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt đầy cảnh giác, nghiêm túc nói: "Nguỵ Anh,
lần này không thể chạy đi một mình nữa".
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới sự
việc mới hồi nãy trong khu rừng hoa mận, khoé miệng cười xấu xa, nghĩ gì nói đó: "Được được được, Hàm Quang Quân, chỉ một điều, nếu ngươi có
người trong lòng, người yêu, nhân tình, vợ nhỏ, vợ cả linh tinh gì đó,
làm ơn nói trước cho ta một tiếng, đỡ cho ta lại nhận sai người".
Lam Vong Cơ ngẩn người, trên mặt hiện ra một tia cổ quái.
Nguỵ Vô Tiện tóm được cơ hội, tiếp tục trêu chọc nói: "Hay nha, Hàm Quang
Quân, nhìn không ra, ngươi còn hôn người ta rồi, sau này, không thể kêu
ngươi là tiểu cũ kỷ nữa. Nói, hôn khi nào? Người đó là ai, ta có quen
không?"
Lam Vong Cơ im miệng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện
gãi gãi cằm, nói: "Biết ngay là ngươi sẽ không nói, thích một người
thôi, thần thần bí bí, giấu kỹ như vậy, định đến lúc đưa thiệp mời cưới
doạ ta sợ nhảy dựng à?"
Lam Vong Cơ ngước mắt, lia tới mấy tia
nhìn cháy bỏng mang ý nghĩa không rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện mếu máo: "Được
rồi, không thích nói thì thôi".
Vào toà nhà, bên trong sân vườn
là bố cục tùng trúc gạch trắng bình thường, hai bên đường mòn quanh co
uốn lượn, bày biện những chậu hoa nhỏ tinh xảo, những ô trống chạm trổ
hoa văn dưới mái hiên, trồng cái loại dây leo hiếm lạ hình thù quái dị,
đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều toát lên một màu xanh biếc, không có một tia màu sắc rực rỡ nào, càng không có cánh rừng hoa mận nhỏ mà lần
trước Lam Vong Cơ đã đi qua.
Lam Vong Cơ thầm kinh ngạc, chẳng lẽ những thứ trong toà nhà này, đều được tạo thành từ ma thuật của Thông
Lung, thay đổi tuỳ người, phù hợp tuỳ việc?
Lập tức ngưng thần đề phòng, từng cành cây ngọn cỏ đều khả nghi, đang định nhắc nhở Nguỵ Vô
Tiện, không ngờ người nọ lại nhanh như chớp chạy lon ton đi mất.
Lam Vong Cơ rút kiếm đuổi theo, Nguỵ Vô Tiện ở trong sân quẹo đông quẹo
tây, cuối cùng đi vào một thiên viện, trong một gian phòng vô cùng bình
thường xoay chuyển một bình hoa vô cùng bình thường hơn, tiếng ầm ầm
vang lên, mở ra một đường hầm giấu sau bức tường.
Hai người liếc nhau.
Lam Vong Cơ nói: "Làm sao ngươi biết nơi này có đường hầm?"
Nguỵ Vô Tiện nhún vai, "Ta mơ hồ có ấn tượng này, nhưng ta cũng không biết ấn tượng này từ đâu mà có".
Chuyện này chỗ nào cũng thấy kỳ dị.
Đến khi bọn hắn đi vào trong mật thất ngầm, cảnh tượng càng quỷ dị hơn xuất hiện trước mặt hai người.
Ánh nến yếu ớt khiến cho hầm ngầm trở nên lạnh lẽo u ám, đưa mắt nhìn tới, hàng trăm cỗ quan tài được trưng bày trong đó.
Hai người đại khái đi một vòng, cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì hoặc
dấu hiệu gì khác có thể ám chỉ mục đích trưng bày những cỗ quan tài này, hoặc ý nghĩa tồn tại của toàn bộ căn hầm này.
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện khẽ quẹt một cái lên trên một cỗ quan tài, nói: "Lam Trạm, có ý tưởng gì không?"
Lam Vong Cơ nói: "Những quan tài này, rất có khả năng là những cỗ quan tài
bị mất trong các ngôi mộ trước đó chúng ta nhìn thấy trong rừng cây chết khô, có người bỏ công sức, vận chuyển những cỗ quan tài đó đến đây. Hơn nữa chất liệu cùng hình dạng và cấu tạo của những cỗ quan tài này đều
khá giống nhau, rõ ràng là ra tay có mục đích nhắm vào các ngôi mộ cùng
loại".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không sai, hơn nữa bụi bặm trên quan
tài không nhiều lắm, cho thấy có người thường tới lau chùi, hoặc là nói, tới sử dụng. Về phần mục đích là gì..." Vừa dứt lời, hắn liền vỗ một
chưởng lên nắp quan tài bên cạnh. Quan tài làm bằng gỗ, trong lượng nằm
trong phạm vi sức lực của thân thể nhỏ bé này của hắn, nắp quan tài mở
ra, Nguỵ Vô Tiện không nhiều lời, bám vào bên cạnh nhìn vào trong.
Lam Vong Cơ hiển nhiên bất mãn đối với tác phong làm việc lỗ mãng như thế
của hắn, một tay đè lên chuôi kiếm, tay kia kéo đai lưng phía sau hắn,
để phòng ngừa thi thể đột ngột ngồi dậy trong quan tài.
Giọng Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên vang vọng bên trong quan tài: "Nè, Lam Trạm ngươi xem, người này, giống như người sống á!"
Lam Vong Cơ tiến tới kiểm tra.
Giống người sống, nhưng chỉ là giống, cũng không phải là người sống thật sự.
Hai người đối mặt nhìn nhau, rõ ràng nghĩ tới vụ việc quan tài trẻ con.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói xem, bọn họ có thể giống Thẩm Mạc hay không,
ngủ say trăm năm, bất kỳ lúc nào cũng có thể sống lại?"
Lam Vong
Cơ vẫn chưa trả lời, chỉ đưa một tay ra, xem xét mạch đập cùng với một
vài nơi khí mạch quan trọng của thi thể. Mà hành động của Nguỵ Vô Tiện
thì trực tiếp hơn, chỉ thấy hắn xoè năm ngón tay, tát vài cái không nhẹ
không nặng lên mặt thi thể, cùng lúc kêu lên: "Ê, đại huynh đệ, còn sống không?"
Lam Vong Cơ: ".... Nguỵ Anh!"
Hai người cuối cùng kết luận là, người đã chết, chết hoàn toàn triệt để.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!