Lúc Nguỵ Vô Tiện gọi y, Lam Vong Cơ vẫn đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ
bối rối. Khắp người khắp cõi lòng đều là cảm giác bàn tay Nguỵ Vô Tiện
nhẹ nhàng di chuyển trên người y mới hồi nãy, râm râm ran ran, giống như một con côn trùng nhỏ gặm cắn trên làn da y, cho đến khi ma xui quỷ
khiến y nói ra câu kia, một câu nói có ý nghĩa quá mức rõ ràng, y cho
rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ tiếp lời, không cam lòng yếu thế mà trêu chọc ngược trở lại, hoặc là bị nghẹn lời, vừa bực tức vừa cười giỡn khen ngợi y
tiến bộ, sau đó làm bộ làm tịch dùng gia quy Lam thị trách mắng y một
trận.
Thế nhưng Nguỵ Vô Tiện lại hoảng loạn, trên mặt đỏ bừng, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, cuối cùng nhìn cũng không dám nhìn y.
Lam Vong Cơ nhớ tới thân ảnh màu trắng từ từ đi tới gần mình trong rừng hoa mận.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện là có y, và chỉ có một mình y, không có người khác.
Hơn nữa y cũng phát hiện, Nguỵ Vô Tiện tuy rằng có cái miệng của một tên
hoang đàng lãng tử, còn tự xưng là xem qua vô số sách, có nhiều kinh
nghiệm, nhưng toàn bộ đã tự sụp đổ ở trước rừng hoa, giữa màu sắc quyến
rũ mê hoặc tâm trí che mờ ánh mắt đó, ảo giác mà hắn triệu hồi ra, không phải là nữ tử mỹ mạo, ong bướm lả lơi gì cả. Ở trước mặt tấm gương nhân danh tình dục, lại chiếu ra một thiếu niên ngây thơ sạch sẽ, giống như
một tấm vải trắng hoàn mĩ không tì vết, bên dưới Nguỵ Vô Tiện đã rút đi
lớp vỏ bọc cà lơ phất phơ, là một mặt tâm hồ trong veo tinh khiết đến
cực điểm.
Lam Vong Cơ khi đó, bị cuốn vào nỗi thất vọng to lớn, y không hy vọng Nguỵ Vô Tiện vẫn trong trắng thuần khiết khi đối diện với mình, y mong đợi, tựa như những tưởng tượng diễm lệ của y về Nguỵ Vô
Tiện, là một tia mơ tưởng ái muội không thuần khiết như thế, cũng giống
vẻ mặt đỏ bừng câu hồn đoạt phách của hắn vào lúc này.
Lam Vong
Cơ luôn coi thường việc tán tỉnh, có lẽ là gia giáo nghiêm cẩn, có lẽ là tính tình thanh cao, y hy vọng Nguỵ Vô Tiện có thể không dằn lòng được
mà yêu y, chủ động khao khát y. Y một lòng chờ đợi, ôm cây đợi thỏ, chỉ
ước người trong lòng yêu mình, nhưng bởi vì chờ mãi vẫn không có được
tình ý ngàn mong vạn đợi đó, cho nên sốt ruột không thôi, tâm trạng lên
xuống, chán nản hụt hẫng.
Lời vừa rồi buột miệng thốt ra, đã vượt quá chừng mực mà nội tâm y tuân thủ bấy lâu nay.
Mà trước mắt, mảnh tâm hồ phẳng lặng này có vì mình mà gợn sóng hay không?
Ngón tay Lam Vong Cơ trong ống tay áo to rộng hơi hơi cuộn lại, như gần như
xa móc lấy tay áo Nguỵ Vô Tiện, y khẽ khàng hít lấy hơi thở ấm áp gần
trong gang tấc của Nguỵ Vô Tiện, thất thần gọi một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, rõ ràng không đoán được Lam Vong Cơ lặng lẽ dán sát
sau lưng hắn, bờ môi mềm mại dường như còn đang nói gì đó, đã nhẹ nhàng
cọ qua cổ Lam Vong Cơ.
"Ơ?" Nguỵ Vô Tiện thoáng ngẩn người, đối
diện với tầm mắt cùa Lam Vong Cơ, đôi mắt bỗng nhiên mở to, đột nhiên
không kịp phòng ngừa tránh về phía sau, dưới chân hơi lảo đảo.
Lam Vong Cơ vươn một cánh tay ra ôm lấy eo hắn, đỡ hắn đứng vững.
Gương mặt mới vừa giảm bớt nhiệt độ của Nguỵ Vô Tiện làm như lại trở nên nóng rực, hắn lui về sau một bước, tránh ra khỏi cánh tay của Lam Vong Cơ,
nói lắp bắp: "Lam, Lam Trạm, cám ơn..." Chỉ loạn xạ một trận trên vách
tường, mãi mới chỉ đúng chỗ, "Ngươi xem, xem nè... Ủa? Đâu mất rồi... A! Ngay chỗ này, ngươi xem chỗ này có giống cánh cửa bí mật không?"
Lam Vong Cơ cùng lúc làm hai việc, xem xét một hồi cùng với Nguỵ Vô Tiện
cũng đang thất thần giống như thế. Cả hai không hề tập trung gõ gõ lung
tung lên tường một lúc, làm thế nào cũng không tìm ra cách mở cánh cửa.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên trong không trung: "Khách quý đã đến phủ, sao không nói chuyện ở tiền sảnh?"
Hiển nhiên, từ sau khi bọn hắn tiến vào trong toà nhà, nhất cử nhất động đều không qua khỏi tai mắt của Thông Lung.
Hai người trao đổi một ánh mắt, rời khỏi mật thất.
***
Thông Lung dựa nghiêng trên trường kỷ, hai thiếu niên mặt mày tuấn tú bao
quanh bên cạnh, một người đấm chân cho gã, một người đút nho vào miệng
gã, quả nho đó đã được lột vỏ cẩn thận, nước tươm ra xung quanh.
Thông Lung mút quả nho một cái, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguỵ Vô
Tiện, liếm láp khoé miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi đã ướt
một mảng.
Nguỵ Vô Tiện chưa từng bị ám chỉ mời gọi tình dục khéo léo như vậy, ngẩn ngơ một lát, lực chú ý bất giác bị thu hút.
Một luồng khí lạnh từ người bên cạnh bay tới, Nguỵ Vô Tiện vừa quay đầu,
lập tức nhìn thấy một Lam Vong Cơ rõ ràng đang nén giận.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!