Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ ngồi ở sảnh ngoài với cánh cửa mở rộng, nhắm mắt đả toạ.
Chẳng bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Kim Tử Duyên mang giày
nhẹ mặc áo tay bó, một thân ăn mặc trang phục đi săn ôm sát và rắn rỏi,
trên lưng vẫn đeo trường cung và túi tên, bên hông mang một cây rựa, vừa vào sân, lập tức đi về hướng phòng của Nguỵ Vô Tiện.
Gõ cửa nửa
ngày, Nguỵ Vô Tiện quần áo không chỉnh tề, còn buồn ngủ ra mở cửa, "Tử
Duyên huynh!... Xin lỗi, xin lỗi! Ta lại không dậy nổi nữa rồi, ngươi
đợi một chút, ta sẽ thay quần áo đi ngay!"
Kim Tử Duyên đứng
trong sân, quay đầu liền thấy Lam Vong Cơ ở xa xa nhìn chằm chằm sang
bên này, "Hôm nay hẹn Ưng huynh lên núi săn thú, Lam nhị công tử muốn đi cùng không?"
Lam Vong Cơ ngập ngừng một lát, đang định nói gì
đó, Nguỵ Vô Tiện đã nhấc bước chạy đến bên cạnh Kim Tử Duyên, nhìn lướt
qua Lam Vong Cơ, bĩu môi nói: "Lam nhị công tử rất bận, làm gì có thời
gian cùng chúng ta du sơn ngoạn thuỷ". Dứt lời, kéo Kim Tử Duyên, hứng
thú bừng bừng hăm hở giao lưu, nhanh chóng đi mất.
Lúc Nguỵ Vô
Tiện rời giường mở cửa là không mang mặt nạ, khi mặc quần áo mới sực nhớ ra, nhưng nếu đã lộ chân dung rồi, lại mang mặt nạ lên thì không khỏi
xa lạ, hơn nữa Kim Tử Duyên cũng chưa từng gặp Mạc Huyền Vũ, đương nhiên không nhận ra, vì vậy dứt khoát khỏi mang, chỉ cất trong ngực áo.
"Trang phục này của Tử Duyên huynh thật tuyệt vời, nhìn rất ra dáng! Trang
phục của ta không ổn, ngươi nói xem có cần bó chân gì đó không?"
"Không sao, ta là quanh năm quen vậy rồi, tiện cho việc lên núi mở đường, ngươi cứ đi theo ta là được".
"Tử Duyên huynh, ngươi nhìn xem ta mang cây cung này, cũng là gỗ tử sam, có phải không tệ hay không? Đêm qua mới nhớ ra ta cũng có cung, lâu rồi
không dùng, cả đêm qua tra dầu và xem lại dây cung, ngươi nhìn thử xem
thế nào? Có thể tạm dùng được không?"
Lam Vong Cơ đứng trước cửa, ở xa xa nhìn hai người rời đi, bàn tay đặt trên cánh cửa bất giác dùng
sức, lớp giấy trên song cửa sổ bị chọc thủng mấy lỗ ngón tay, y chợt
hoàn hồn lại, ngượng ngùng thu tay về. Ánh mắt vừa bay ra, lại dừng trên hai thân ảnh đang dần dần đi xa kia, ngón tay túm chặt ống tay áo một
lát, làm như hạ quyết tâm làm gì đó, về phòng cầm Tị Trần, cũng đi ra
ngoài.
Núi rừng vào sáng sớm, sương mù chưa tan hết, nắng sớm
xuyên qua ngọn cây, đậm nhạt không đều, gió nhẹ hiu hiu, thổi trúng
người vô cùng dễ chịu.
Kim Tử Duyên không đi con đường chính, gạt cây cỏ cành lá mọc dại ở bên cạnh, đi theo con đường mòn, dẫn Nguỵ Vô
Tiện đi vào nơi sâu thẳm và âm u.
Đi chưa được mấy bước, Kim Tử
Duyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía một lát, vẻ mặt đề
phòng nói: "Có người đi theo chúng ta".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: "Ai?"
Kim Tử Duyên nói: "Không biết, bước chân rất nhẹ, nếu không phải ta đã quen đi đường núi một mình, hiểu biết cảnh vật xung quanh, thì sợ là rất khó phát hiện ra".
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút, bỗng
nhiên cười nói: "Ta biết là ai". Ghé vào tai Kim Tử Duyên ở bên cạnh nói nhỏ, "Nhất định là Lam Trạm, muốn cùng chúng ta đi chơi, nhưng phải giữ mặt mũi, cho nên lặng lẽ đi theo phía sau".
Kim Tử Duyên khó hiểu: "Lam nhị công tử tại sao không trực tiếp nói rõ, chúng ta có thể đi cùng nhau".
Nguỵ Vô Tiện xua xua tay, kinh nghiệm đầy mình nói: "Tính tình này của y ấy
mà, Tử Duyên huynh không hiểu đâu... Đừng nhìn bề ngoài y tỏ ra thanh
lãnh cao ngạo, thế nhưng tâm tư chôn giấu rất nhiều, rất là biệt nữu,
càng muốn nói gì thì lại càng kềm nén, càng mong muốn điều gì thì càng
không nói cho ngươi hay. Hai hôm nay cãi nhau với ta, không muốn ở cùng
với ta, nhưng cách xa ra, thì trong lòng lại nhớ ta, cố tình không muốn
mất mặt hoà hảo với ta, cũng chỉ có thể như vậy. Tử Duyên huynh, chúng
ta cũng đừng vạch trần y, cứ để y đi theo, đỡ cho y phải mất thể diện,
lại giận dỗi ta". Đoạn đối thoại này Nguỵ Vô Tiện cố ý đè thấp giọng,
nói thì thào khe khẽ, chính là vì không muốn Lam Vong Cơ nghe được.
Kim Tử Duyên nhoẻn miệng cười nói: "Nghe Ưng huynh nói, như thể các ngươi
không phải là bạn bè, mà giống như tiểu tình lữ cãi nhau hơn".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!