Từ sau khi rời khỏi chỗ hai tên quỷ sai kia, suốt cả đoạn đường, Lam
Vong Cơ như là hoàn toàn không muốn phản ứng lại Nguỵ Vô Tiện. Bất kể
Nguỵ Vô Tiện chọc cho y nói chuyện thế nào, y vẫn là rũ mắt xuống, chỉ
yên lặng nghe, không nói một câu. Thỉnh thoảng có phản ứng, bỗng nhiên
quét mắt liếc hắn một cái, giống như bị một thứ gì đó góc cạnh sắc nhọn
đâm vào, ánh mắt đau đớn, lại lập tức thu mắt về. Nguỵ Vô Tiện nhịn
không được sờ lên mặt mình, trên mặt mình chắc hẳn là không mọc lên một
cái mụn nhọt đáng sợ nào đâu nhỉ. Lam Vong Cơ hậm hực buồn rầu, không
đành lòng nhìn lại hắn.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình vô cớ bị oan
uổng không rõ ràng, liền chụp lấy Lam Vong Cơ hỏi, nhưng hỏi đến sốt
ruột, Lam Vong Cơ cũng chỉ trả lời vài ba câu, lời ở đây mà ý ở kia,
tránh nặng tìm nhẹ. Sau đó, dứt khoát tập trung lên đường, ngự kiếm bay
lên, giữa lưng chừng trời đầy mây đen, sấm chớp đùng đùng, một bộ áo
trắng bay phần phật, không vương vấn gì bay đi xa. Bọn tiểu bối cũng
không rõ nội tình, một đoàn người gia tăng tốc độ, lật đật gấp gáp đuổi
theo phía sau.
Nguỵ Vô Tiện trong thân thể Mạc Huyền Vũ này đả
toạ tu luyện được một thời gian ngắn, tuy còn lâu mới có thể kết đan,
nhưng tu vi rốt cuộc cũng có tăng một chút, dần dần cũng có thể ngự
kiếm. Nhưng tốc độ kém xa so với mọi người của Lam thị, tuột lại tít ở
phía sau, lại gặp thời tiết mưa dầm ở đây, sương mù dày đặc, gió bấc
từng trận, thổi trúng thân hình hắn nghiêng ngả, vội vàng ngưng khí tụ
lực, mới không rớt khỏi Tuỳ Tiện. Thắt chặt trái tim nhìn xuống lớp mây
mù cuồn cuộn bên dưới, toát ra một thân mồ hôi lạnh, từ đây mà té xuống, xác định chắc chắn là tan xương nhát thịt, chết không toàn thây.
Lam Tư Truy đi theo bên cạnh hắn để chăm sóc, Nguỵ Vô Tiện hỏi cậu tình
huống của Lam Vong Cơ, cậu cũng im lặng không nói, vẻ mặt một lời khó
nói hết mà nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện trong lòng hiểu rõ Lam Tư Truy khẳng
định là được Lam Vong Cơ phái đến che chở cho hắn, sẽ không bao giờ để
hắn một mình lung lay nghiêng ngả, tự mình phi hành. Người này, rõ ràng
trong lòng thật sự nhớ mình, nhưng khuôn mặt lại càng thêm lạnh lùng,
biến mất tăm mất tích ở phía trước, cũng không biết ăn nhầm thứ gì rồi.
Đợi đến khi hai chân rốt cuộc chạm xuống đất, cả người Nguỵ Vô Tiện đều mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, mới thở đều lại được, ngước mắt đã nhìn
thấy Lam Vong Cơ từ xa đi lại, trong ánh mắt một tia lo âu, hiển nhiên
là đã sớm đến đây, chờ được một lúc, trông mòn con mắt, rốt cuộc mới
thấy được bóng dáng hai người. Nguỵ Vô Tiện trong ngực ấm áp, bất chấp
thân thể rã rời, cười hì hì chào đón, ai ngờ Lam Vong Cơ thấy hắn không
việc gì, ánh mắt chẳng mấy chốc đã dời đi, ống tay áo dài vung lên, chắp tay sau lưng đi mất.
Nguỵ Vô Tiện nhận được một gương mặt lạnh, mếu máo, im lặng mang mặt nạ lên.
Đoàn người đi đến chân núi Bách Phượng Sơn. Còn chưa nhìn thấy người của Kim thị, đã thấy Lam Hi Thần như làn gió xuân, mỉm cười đến đón.
Thấy Lam Vong Cơ, kéo cánh tay y, từ trên xuống dưới xem xét một phen. Lúc
trước Lam Hi Thần và y từ biệt, chính là lúc đệ tử môn hạ đến đưa tin,
mang theo tin tức Nguỵ Vô Tiện bỏ mạng. Phản ứng của Lam Vong Cơ lúc ấy, cả đời Lam Hi Thần đều không thể nào quên, nhìn bóng dáng đệ đệ vội vã
rời đi ở cửa sơn môn, mơ hồ dâng lên một dự cảm không rõ ràng, nếu tin
tức là thực sự chính xác, y không thể đem Nguỵ Vô Tiện còn sống mang về, thì đệ đệ này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không về được nữa.
Sau đó, Lam Hi Thần cứ cách ngày lại phải gửi một phong thư cho Lam Vong Cơ, cũng
đứt quãng mà thu được hồi âm của Lam Vong Cơ. Hồi đầu, ngay cả chữ viết
đều là nhoè nhoẹt run rẩy, vết mực như nước mắt, loang ra cả một mảng
tâm tư hoảng hốt đau khổ. Bỗng nhiên có một ngày, những chữ viết này trở nên rồng bay phượng múa, đoan chính quy phạm ngày xưa mất hết, tuy từ
ngữ ít ỏi, nhưng niềm vui mừng không thể đè nén xuất hiện sống động trên trang giấy, cách núi sông ngàn dặm, trang giấy mỏng manh kia, dường như mang một sinh mệnh tràn đầy và năng động trở lại. Nhưng sau đó, tin tức lại trở nên lửng lơ bất định, mưa nắng thất thường, khi thì ngắn ngủi,
khi thì dài dòng, lúc lên lúc xuống, mỗi lần đọc xong đều khiến hắn (Lam Hi Thần) hãi hùng khiếp vía một phen. Nhưng bất kể thế nào, hắn biết,
chỉ cần người kia còn sống, là đủ để trái tim của đệ đệ này của hắn, có
thể đập được, tuy là lúc mạnh lúc yếu, khi nhanh khi chậm, giống như
triệu chứng tim loạn nhịp, nhưng chỉ cần còn đập sống động, là tốt rồi.
"Nguỵ công tử đâu?" Lam Hi Thần nói chuyện với Lam Vong Cơ một lát, thấy y
bình yên vô sự, trên người lập tức thả lỏng, nhìn đi nhìn lại, nhưng
không thấy được người kia như dự đoán, nhìn kỹ vẻ mặt Lam Vong Cơ, lại
bắt đầu lo lắng.
"Trạch Vu Quân! Ta đây, ta đây!" Nguỵ Vô Tiện
nghe thấy tiếng gọi hắn, giơ tay lên, đi tới phía trước, lật mặt nạ, bị
Lam Hi Thần coi như một nửa đệ đệ mà lôi kéo một phen.
Nguỵ Vô
Tiện thụ sủng nhược kinh, ở bên cạnh cười toe toét, tiếp nhận sự quan
tâm yêu thương bất ngờ, sau một lúc lâu không hiểu gì, ánh mắt bay về
phía Lam Vong Cơ. Chân mày Lam Vong Cơ nhếch lên, gương mặt phủ một tầng sương giá.
Lam Hi Thần thấy bầu không khí giữa hai người quỷ dị, đang định dò hỏi, thì người Lan Lăng Kim thị ở xa xa đến nghênh đón,
ánh nắng mặt trời giữa trưa rực rỡ chiếu lên hoa văn Kim Tinh Tuyết
Lãng, sáng lấp lánh. Thấy thế, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đeo mặt nạ lên.
Người đến đúng là Kim Quang Dao, hàn huyên vài lời với Lam Vong Cơ, ánh mắt
dừng trên người Nguỵ Vô Tiện che mặt ẩn mình ở bên cạnh, đánh giá một
lát, vẫn chưa nói gì.
Bên cạnh Kim Quang Dao là một vị nam tử
cũng mặc giáo phục Kim thị, nhưng hiển nhiên phục sức trên người không
cùng cấp bậc với Kim Quang Dao, cực kỳ mộc mạc và đơn giản, trên vạt áo
và giày còn dính không ít bùn dơ, làm như chạy vội từ trong núi đến.
Cũng không có bội kiếm, trên lưng đeo một cây cung dài bằng gỗ tử sam
hoành tráng, một túi đựng mũi tên bằng da cá mập chằng chịt dấu vết
chiến đấu, bên trong chứa mấy chục mũi tên lông vũ. Nguỵ Vô Tiện am hiểu kỹ thuật bắn cung, đối với cung tên cũng có thể nhìn ra một vài cách
thức, nhìn vài lần đã phát hiện cây cung này không tầm thường.
Cuộc đi săn còn vài ngày nữa mới bắt đầu, Kim Quang Dao bố trí cho khách
khứa nghỉ ngơi trong một trạch phủ thuộc chi thứ của Kim thị ở dưới chân núi Bách Phượng Sơn, vị nam tử đó là gia chủ của chỗ này, tên là Kim Tử Duyên.
Chi thứ này của Kim thị tại Bách Phượng Sơn am hiểu sử
dụng cung, bình thường sống nhờ vào việc săn thú, bôn ba giữa núi rừng,
gia phong duy trì từ thời kỳ đầu, cực kỳ đơn giản, không hợp với tác
phong xa hoa lãng phí của dòng chính tại Lan Lăng, xem như là một nhánh
khác thường trong Kim thị.
Kim Tử Duyên mặc áo khoác nhẹ tay áo
bó, trông tuấn tú cao ráo, đứng trong gió, khí phách anh hùng, tuổi rất
trẻ, xấp xỉ cỡ lứa Nguỵ Vô Tiện, nói chuyện sang sảng ngay thẳng, không
hề giả tạo. Sau vài lời chào đón ngắn gọn, liền dẫn bọn họ vào dự yến
tiệc.
Yến tiệc do Kim Quang Dao xử lý, trước mắt chỉ có người của vài thế gia tới, mọi người lục tục rải rác ngồi xuống, nhưng các món ăn trong bữa tiệc đều khá là xứng đáng, trong đó có nhiều món ăn đặc sản
hoang dã vùng Bách Phượng Sơn, rõ ràng là vừa mới săn được, chất lượng
thịt non mềm, nhai vào miệng ngọt ngào và thơm thuần khiết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!