Giữa lúc tinh thần hoảng hốt, bất tri bất giác đi tới chân núi, mấy tên
tu sĩ Kim thị đi ngang qua người hắn, tò mò nhìn y mấy lần, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng sờ lên mặt, thầm nghĩ không xong rồi, quên mang mặt nạ.
Đang sờ soạng trong ngực áo, thì nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, ngữ khí vạn phần kinh ngạc: "Mạc Huyền Vũ??"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu, một thanh niên ăn mặc toàn thân áo tím, mặt mày khôi ngô, hắn kinh hỉ kêu lên: "Giang Trừng?!"
Giang Trừng trợn mắt lên, làm như không thể tin tưởng: "Tại sao ngươi còn
sống?? Lam Vong Cơ còn chưa bằm thây ngươi thành nghìn mảnh hả?!"
Nguỵ Vô Tiện sững người một cái, thoáng nhìn xung quanh một cách đề phòng,
rồi nhanh như gió chạy đến bên cạnh Giang Trừng, "Giang Trừng, sự việc
không giống như ngươi nghĩ! Nơi này nhiều người phức tạp, chúng ta đến
nơi khác nói đi!". Dứt lời, liền kéo cánh tay y.
Giang Trừng hung hăng hất hắn ra, giữa các ngón tay loé lên một tia lửa điện, một luồng
sét màu tím sáng chói quất xuống, cả người đổ về trước, nheo mắt đe doạ
nói: "... Mạc công tử, ta với ngươi, không thân thiết".
Nguỵ Vô
Tiện biết y xem mình là kẻ thù, vội đem Trần Tình chắn trước người, lớn
tiếng nói: "Đừng đánh! Ta không phải Mạc Huyền Vũ, ta là Nguỵ Vô Tiện!"
Cánh tay giơ lên giữa không trung của Giang Trừng đột ngột dừng lại, trên
mặt hiện ra vẻ kỳ quái, như là không thể tin vào những gì mình vừa nghe, "Ngươi?? Ngươi nói cái gì??"
Nguỵ Vô Tiện đau đầu nói: "Sau khi
Mạc Huyền Vũ giết ta, vô cùng hối hận, tự mình hiến xá cho ta, vì vậy ta sống lại! Ta thật sự không phải là hắn!"
Đầu mày Giang Trừng
nhíu chặt, làm như đang suy xét có phải mình bị đùa giỡn hay không,
nhưng sự việc xảy ra đột ngột, y nhất thời cũng không phòng bị, trong
lúc hỗn loạn buột miệng thốt ra: "Ngươi có chứng cứ gì?"
Nguỵ Vô
Tiện nhất thời sầu não, "Chứng cứ?" Nhớ tới những ngày khổ sở thân phận
không rõ, bị Lam Vong Cơ ngày đêm đuổi giết, nếu Giang Trừng lại làm như thế một lần nữa thì hắn chịu không nổi đâu. Nhưng lúc này Giang Trừng
bình tĩnh hơn nhiều so với Lam Vong Cơ ngày đó, huống hồ hắn chết đã
cách đây nhiều ngày, không đến mức lửa giận công tâm giống Lam Vong Cơ
ngày đó, chẳng phân biệt trắng đen xanh đỏ chém giết lung tung một hồi,
vội không ngừng nói: "Có có, để ta ngẫm lại! Ngươi đừng vội, đừng đánh
người, trước hết để ta nghĩ lại đã!"
Giang Trừng một bộ dáng vẻ
ta rất gấp ta chỉ muốn đánh người, nâng một cánh tay lên, không hề thả
lỏng cảnh giác, Tử Điện xẹt xẹt rung lên trong không trung, tia điện
phóng ra như rồng độc rắn độc, vô cùng có tính uy hiếp.
Nguỵ Vô Tiện sứt đầu mẻ trán, dùng Trần Tình chống vào trán, suy nghĩ một phen, đột nhiên nói: "Có! Mạt Lị, Phi Phi, Tiểu Ái!"
Trên mặt Giang Trừng co quắp một trận: "Cái, cái gì ---??"
Nguỵ Vô Tiện đã đoán trước nói: "Đây là tên mấy con chó ngươi nuôi lúc còn
nhỏ, sau khi ta tới, thì đều cho đi hết, có phải không? Việc này chỉ có
ta có thể biết được đúng không? Chứng minh đầy đủ ta chính là Nguỵ Vô
Tiện!"
Giang Trừng cạn lời nghẹn họng, dáng vẻ giống như là bị thuyết phục, nhưng lại tức giận.
Nguỵ Vô Tiện thấy y thú vị, chưa đã thèm, lại nói: "Còn nữa còn nữa, ta biết nhiều sự việc lắm nhé! Khi còn nhỏ, có lần ta bắt được mấy con rết, thả trên giường của ngươi, buổi tối ngươi ngủ được nửa chừng, xốc chăn, sợ
tới mức đái ướt hết giường, ngươi còn nhớ rõ không?? Còn có lần đó,
ngươi coi trọng một tiểu sư muội, muốn đưa cho nàng lễ vật, cố tình bản
thân nhát muốn chết, thế nào cũng phải kêu ta đi đưa giúp, kết quả tiểu
sư muội tưởng ta thích nàng, còn lập tức nói với ta, ngươi núp ở phía
sau tái hết cả mặt, ha ha ha ha ha ha, việc này khẳng định là ngươi
không quên được!"
Giang Trừng trên mặt lúc đỏ lúc trắng: "NGUỴ, VÔ, TIỆN! Tiểu tử ngươi!"
Tử Điện cảm nhận được chủ nhân tức giận, kêu lên tanh tách, Nguỵ Vô Tiện
rụt bả vai, vô tội hô to: "Nè nè nè, ta không phải là có ý định vạch ra
mấy chuyện xấu hổ của ngươi, ta làm vậy... làm vậy là vì, vì tự chứng
minh trong sạch, đây chính là ngươi yêu cầu!"
Cái tính đổ thêm
dầu vào lửa để châm chọc này đối với y, chưa nói đến chuyện khác, chính
là dấu hiệu cá nhân của Nguỵ Vô Tiện, trong lòng Giang Trừng đã tin tám
phần, nhưng tính y cảnh giác, đặc biệt sợ bị người ta coi thành con khỉ
mà đùa bỡn, bởi vậy trước khi nắm chắc mười phần, sẽ không sơ hở, lập
tức trầm giọng nói: "Ngươi biết mấy chuyện này, rất tốt, nhưng, còn có
một loại khả năng... là cộng tình".
Nguỵ Vô Tiện biết y muốn nói, Mạc Huyền Vũ đã có năng lực giết hắn, vậy tất nhiên cũng có thể dùng
loại tà thuật tả đạo này để cưỡng chế hồn phách sau khi chết của hắn
phải cộng tình, biết được mọi ký ức của hắn, rồi vàng thau lẫn lộn thế
này. Điểm này đúng thật là hắn không thể chứng minh, gác Trần Tình ra
sau gáy, buồn rầu nói: "Ai lại đi cộng tình mấy cái chuyện lông gà vỏ
tỏi lúc hai ta còn nhỏ này chứ, mấy chuyện này nếu muốn xem hết toàn bộ
chi tiết một lần, thì phải cộng tình mấy ngày mấy đêm mới có thể xem
xong?"
Đang oán giận, Giang Trừng đột nhiên huýt sáo một tiếng,
một con linh khuyển màu nâu không biết từ chỗ nào sủa um sùm nhào tới,
nước dãi chảy ra ngoài cái miệng có hai hàm răng nhọn hoắt, như là mở ra địa ngục sâu thẳm chỉ dành riêng cho Nguỵ Vô Tiện, trái tim Nguỵ Vô
Tiện chấn động ngay tại chỗ, thiếu chút nữa là ngất xỉu, cũng không biết kêu lên câu gì, mà Giang Trừng nghe được thì lông mày nhíu lại, hắn
nhảy dựng lên, giống y như con thằn lằn dán lên một thân cây, dùng hết
tay chân bò lên chỗ cao, hồn phách kinh hãi chưa bình tĩnh, run run rẩy
rẩy gào lên về phía Giang Trừng: "Giang Trừng ngươi! Đang êm đẹp, ngươi
kêu chó làm cái gì??!!"
Ký ức có thể có được thông qua cộng tình, nhưng loại phản ứng sợ hãi theo bản năng này, lại không thể dựa vào sự
chuẩn bị tỉ mỉ và tập luyện diễn xuất trước đó để dễ dàng làm ra. Giang
Trừng nheo nheo mắt, trong lòng biết là Nguỵ Vô Tiện không thể nghi ngờ, thu Tử Điện, huýt sáo, ra hiệu cho linh khuyển lui ra, hướng lên bóng
người run bần bật trên cây kia nói: "Nó đi rồi, ngươi xuống đi".
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt xem xét một cái, lại nhìn thêm lần nữa, xác thật là
không có tăm hơi của con linh khuyển, móng tay vẫn cứ bất an cào cào vào vỏ cây, sau một lúc lâu không dám xuống dưới, trách mắng tên đầu sỏ gây tội ở bên dưới: "Giang Trừng ngươi! Lúc nào thì ngươi lại nuôi chó hả!"
Giang Trừng không nói hai lời, bật người nhảy một cái, mạnh mẽ dùng sức, hung hăng túm hắn từ trên cây đem xuống, hai người ngã lộn vòng, lăn đến bãi cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!