Nguỵ Vô Tiện nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của y, trái tim nảy lên một
cái, nhớ tới mình từng đáp ứng sẽ không tự tiện xông vào phòng của y,
kết quả chưa được bao lâu, đã nuốt lời. Sợ Lam Vong Cơ lại trở mặt đuổi
hắn đi một lần nữa, trái tim run rẩy một trận, cổ họng trào lên một cảm
giác không biết là mùi vị gì, nhưng giống như là mùi máu lạnh tanh.
Hắn cắn răng cố nuốt xuống, gian nan lê mình tới đầu giường.
"Lam Trạm, ngươi trước hết nghe ta nói, ta hình như không ổn lắm. Không tin, ngươi sờ thử ngực ta, nhịp tim của ta..." Nguỵ Vô Tiện hai tay run run
rẩy rẩy, đưa về phía người Lam Vong Cơ, túm lấy một cánh tay của y kéo
đến trước người mình, dán lên trên ngực mình.
Lam Vong Cơ cả người cứng đờ, đột nhiên tránh hắn ra, "Nguỵ Anh, đừmg hồ nháo".
Nguỵ Vô Tiện rầm một tiếng đụng vào thành giường, đụng đến nỗi mắt nổ đom
đóm, cả người có chút không thanh tỉnh, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt
quen thuộc trong ổ chăn, hồn vía lên mây cứ thế bò lên, rồi dùng đầu gối lết đến gần Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ta không hồ nháo, ta bảo đảm".
"Ta có thể ngủ ở bên cạnh ngươi không, chỉ một buổi tối..."
Lam Vong Cơ lạnh mặt, nhìn hắn mấy lần, không dao động: "Không được".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng sốt ruột không nói nên lời, một tay túm góc áo Lam
Vong Cơ, túm quần áo y đến xộc xà xộc xệch, "Chỉ một buổi tối..."
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua bàn tay không an phận kia, chậm rãi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Buông ra".
Cũng không biết là do mới vừa rồi nghẹn một bụm máu, hay là do Lam Vong Cơ
quả quyết cự tuyệt, mà Nguỵ Vô Tiện tức ngực đến mức khó chịu, hai mắt
đỏ hoe, không biết làm thế nào mới có thể nói cho y xiêu lòng. Sự suy
sụp toàn thân xộc thẳng lên tâm trí, khiến cho hắn đầu váng mắt hoa,
chịu không nổi, gác đầu lên cổ Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, đầu ta choáng
quá, ngươi để cho ta dựa một chút..."
Thân hình bị dán lên trong
nháy mắt hơi lảo đảo, hơi thở bên tai rối loạn vài nhịp, rồi mạnh mẽ kềm chế. Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, lẳng lặng hít thở mùi đàn hương
làm dịu tinh thần kia. Không biết là quá mức tức giận, hay là không muốn cùng hắn dây dưa, Lam Vong Cơ quả thực không nhúc nhích, để hắn lại gần trong chốc lát.
Mùi đàn hương xen lẫn với mùi thơm cơ thể như có như không của Lam Vong Cơ, theo nhịp thở phập phồng của y, Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ mà, dụi dụi vài cái ở chỗ da thịt kề sát kia, mùi hương chợt
như có độ ấm, không còn lạnh lẽo thấm vào người nữa, ngược lại giống như là giơ tay ra có thể chạm tới, đem sự ấm áp dễ chịu của y quấn vào
người. Những lọn tóc xoã trước ngực Lam Vong Cơ dán vào mặt hắn, nhẹ
nhàng cào ngứa, trong lòng Nguỵ Vô Tiện dao động, cánh môi mấp máy, ngậm lấy một nhúm tóc vào trong miệng.
Bờ môi lơ đãng cọ qua một mảnh da thịt trần trụi, giống như đánh ra vài tia lửa bất chợt.
Rõ ràng là giọng điệu lạnh băng chân thật rõ ràng như thế, nhưng Nguỵ Vô
Tiện giống như biết được, người trước mắt này, đều không phải là thật
lòng cự tuyệt hắn.
Lam Trạm y, cứ quen khẩu thị tâm phi...
Tựa như có vô số móng vuốt cào cào khe khẽ, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ôm lấy thân thể người nọ, "Ta không đi!"
Giống như một sợi dây bị căng tối đa, bàn tay người nọ để lên ngực hắn, chậm rãi, nhưng ép buộc, ngăn hắn cách xa ngoài tầm với.
"Nguỵ Anh, đủ rồi".
Nguỵ Vô Tiện bị mấy móng vuốt nhỏ vô tình cào cấu trong lòng, cào đến nỗi
hắn sắp sửa bị cào trọc luôn rồi, đưa tay về phía đối phương tìm kiếm,
vừa túm vừa cào, làm cho quần áo của y lộn xộn lung tung lên, càng thêm
kiên định nói: "Ta cứ không đi!"
Một luồng sức mạnh không cho
phép cãi lại chụp lấy đôi tay khua loạn của hắn, đột nhiên hất mạnh một
cái, Lam Vong Cơ đè nén khí lạnh của cơn tức giận, gằn từng chữ nói: "Ra ngoài".
Nguỵ Vô Tiện bị hai chữ này gõ cho dừng tay lại, nhìn
vào đôi mắt nhạt màu như lưu ly kia, thấy được thứ hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của hắn.
Lam Vong Cơ, là nghiêm túc.
Hắn bất
an nhúc nhích ở trong ổ chăn, cả người gấp gáp chồm tới phía trước, "Lam Trạm, ngươi đừng tức giận được không? Ta..." Một câu còn chưa nói xong, theo tầm mắt bỗng nhiên chếch đi của Lam Vong Cơ, nhìn thấy mình gần
như quỳ lên đùi y, không biết từ khi nào lại đè lên trên một bộ phận nào đó.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, đây hẳn không phải là...
Lam Trạm.......
Giống như muốn xác nhận cho rõ ràng, đầu gối còn chọt chọt vào bên trong.
Xúc cảm mềm mại.
Cả khuôn mặt Lam Vong Cơ đều tái nhợt rồi, dưới ánh trăng, giống như là linh hồn trực tiếp xuất ra khỏi thân thể vậy.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức té lăn ra giường, sau đó ngoan ngoãn giúp Lam Vong
Cơ kéo chăn lại, cách xa khỏi bộ phận mà một khắc trước vừa bị hắn mạo
phạm, quẫn bách cười cười: "Xin lỗi, ta... không phải cố ý".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!