Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ là huyết mạch đích tông của Lam thị, thân
phận tôn quý, thêm phần phẩm mạo phi phàm, từ thời thiếu niên, thư mời
liên hôn của các thế gia huyền môn đã sớm bay tá lả tới như bông tuyết.
Sau Xạ Nhật Chi Chinh, tranh chấp giữa bách gia từ từ bình ổn, hoàn toàn là tình hình yên bình ca hát, Lam Khải Nhân tâm trí cũng thảnh thơi,
chọn lựa kỹ càng, thư từ tới lui với các nhà, lên kế hoạch một phen, vì
bọn hắn mà tìm kiếm rất nhiều nữ tử xuất sắc, suy nghĩ sắp xếp cho hai
bên gặp mặt.
Lam Hi Thần thân là gia chủ, đã sớm bị bắt đi gặp mấy người, đợi Lam Vong Cơ trong thời gian này trở về, cũng sẽ sắp xếp cho y.
Lam Vong Cơ sau khi nghe xong, nhàn nhạt nói: "Ta không cưới".
Lam Hi Thần hơi liếc xéo qua, nhìn một cái là hiểu thấu y: "Là, không phải hắn thì không cưới?"
Lam Vong Cơ hơi khẩn trương liếc mắt nhìn huynh trưởng mình một cái.
Lam Hi Thần thở dài một hơi, mỉm cười nói: "Chút tâm tư này của ngươi,
nhiều năm như vậy cũng không giấu được, một khi mắt nhìn đến người nọ,
bên tai nghe được tiếng người nọ, thì tâm trí của ngươi không dễ dàng
quay trở về, hay ngươi cho rằng ta bị mù, không thể nhìn ra được hay
sao?"
Mấy hôm nay hình bóng hai người đã tách rời ra, Lam Vong Cơ càng là cố tình tránh né Nguỵ Vô Tiện, mặc dù làm như vậy khiến y khổ
sở vô cùng, nhưng y vẫn không thay đổi, giống như là cố ý gây khó dễ cho mình vậy, tự mình giày vò, huỷ thiên diệt địa.
Thấy Lam Vong Cơ
không nói, Lam Hi Thần thử thăm dò: "Ngươi và Nguỵ công tử, các ngươi
rốt cuộc? Hắn đối với ngươi lại là?.... Vong Cơ, ngươi bày tỏ tâm ý với
hắn chưa?"
Lam Vong Cơ cúi xuống, lắc lắc đầu.
Lam Hi Thần sốt ruột nói: "Vậy ngươi làm sao biết..."
Lam Vong Cơ nói: "Hắn đối với ta không có tình ý".
Lam Hi Thần khó hiểu: "Nhưng ngươi không hỏi, làm thế nào có thể tin được chứ?"
Lam Vong Cơ cúi đầu, đế giày nghiền lên một hòn đá nhỏ dưới chân.
Lam Hi Thần biết đệ đệ này của hắn, khuyết điểm khác không có, chỉ có bướng bỉnh, chuyện y đã không muốn làm, hắn cũng không thể nào miễn cưỡng,
trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Cho nên, ngươi là đang cách xa khỏi
hắn?"
Động tác dưới chân Lam Vong Cơ ngừng lại, âm thanh rin rít
của hòn đá bị day nghiến bỗng nhiên im bặt, bốn phía giống như bị bao
phủ bởi sự ngưng đọng đột ngột, không lọt chút gió nào. Y nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng, ta... trong lòng sợ hãi".
Lời này chỉ vài chữ ít
ỏi, ngữ khí thậm chí nghe không ra sự thấp thỏm mấy, nếu nói từ miệng
người khác, có thể hiểu là lời tâm sự tận đáy lòng, một khoảnh khắc mà
sự rụt rè và yếu đuối của mình có thể được bộc lộ một cách chân thành
thẳng thắn, mà lúc này, hai chữ "sợ hãi", là từ được nói ra từ miệng Lam Vong Cơ, sức nặng cùng với ý nghĩa ẩn giấu của những chữ này, lại khiến cho nội tâm Lam Hi Thần chấn động.
Đôi mắt
nhạt màu của Lam Vong Cơ, thoáng mở to, sự mờ mịt trong ánh mắt xoay
quanh vài vòng, nhìn về phía Lam Hi Thần, giống như bỗng nhiên không
biết mình đang ở đâu, đi con đường nào, không thể phân biệt được hiện
thực, lại không thể nào quyết định được con đường đi phía trước.
Loại ánh mắt này, Lam Hi Thần phảng phất thấy giống như cách cả một đời, hắn nhớ tới, một lần nào đó, đã từng nhìn thấy y như vậy.
Khi còn
nhỏ, mẫu thân qua đời, bé Lam Vong Cơ bỗng nhiên không tìm thấy đường
đi, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lang thang lòng vòng cả một buổi tối, đến tảng sáng, được Lam Hi Thần nhặt về được từ trong một hang động nhỏ đầy
tuyết mùa đông lạnh giá, khi đó, y nhìn mình giống như vậy.
Lam
Vong Cơ đem cảm nghĩ lẩn quẩn trong lòng, không thể diễn tả suốt mấy
ngày qua cô đọng lại thành lời: "Ta sợ hắn, một ngày nào đó sẽ rời khỏi
ta".
Lam Hi Thần nghi hoặc hỏi: "Rời khỏi ngươi? Lời này ở đâu ra?"
Cảm xúc đè nén mấy hôm, chỉ hé mở cái miệng một chút, thế nhưng lại như quả cầu tuyết lăn từ từ xuống dưới, Lam Vong Cơ không hề phòng bị, lại gần
như yếu đuối mà, khẽ run rẩy, nói một câu: "Cưới vợ, sinh con...".
Chuyên trang đọc truyện ( TRÙM TRUYỆЛ. VЛ )
Lam Hi Thần ngẩn ra,
làm như không thể tin tưởng, trái tim mới vừa bị bóp nát, lại vì lo lắng mà sinh ra một chút giận dữ khó giải thích, gần như là cơn giận không
thể kiểm soát được, lắc đầu một lát, nhịn không được nói: "Cho nên,
ngươi muốn rời khỏi hắn trước?"
Lam Vong Cơ: "!!"
Đã nhiều ngày, tâm trí y rối loạn, chỉ theo bản năng cách xa Nguỵ Vô Tiện ra,
nhưng chưa từng nghĩ tới hành động này của mình, là loại hành động tự
chặt tay, lừa mình dối người rất ấu trĩ, hiện giờ bị Lam Hi Thần một câu nói toạc ra, nhưng lại không có sức phản bác: "Ta...!"
Lam Hi
Thần đau lòng nói: "Hiện giờ ngươi còn không phải đang làm như vậy hay
sao? Ngươi sợ hắn rời đi như vậy, cho nên không dám đối mặt, ngay cả
nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, không phải sao?"
"...." Lam Vong Cơ không cách nào phản đối, trong lúc hoảng hốt, hòn đá nhỏ lăn
xuống sườn núi, âm thanh lộp bộp vang vọng rõ ràng một hồi.
Ánh
trăng màu xám bạc rơi xuống hẻm núi sâu thẳm phía trước, Lam Hi Thần kềm nén sự nôn nóng ở trong lòng, do dự một lát, suy nghĩ làm thế nào tìm
ra cách xoa dịu nỗi khổ sở vây khốn của đệ đệ.
Hắn chậm rãi nói:
"Vong Cơ, ta nghĩ, con người trên thế gian này gặp nhau, chung quy sẽ có lúc từ biệt. Cho dù là kết làm vợ chồng, hay cho dù là máu mủ tình
thâm, cũng không có ngoại lệ, huống chi chỉ là đạo hữu đã từng kết bạn
đồng hành. Chuyện trên đời, nói chung, gần nhau thì ít mà xa cách thì
nhiều, lúc gặp nhau càng vui vẻ, thì giây phút chia ly lại càng đau
khổ".
Lam Vong Cơ giữa mày nhíu lại, trên mặt lúc sáng lúc tối, suy nghĩ lúc rõ ràng lúc mơ hồ, "Huynh trưởng, ngươi muốn nói...?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!