Ăn sáng xong, sáng sớm hai người đã đi đến giáo trường của Bách Phượng
Sơn. Ngày mai đã bắt đầu cuộc đi săn, hôm nay các gia tộc tiên môn đã
đến được bảy tám phần, đều đang ở giáo trường luận võ trao đổi.
Đi lang thang trong đám đông, ý định lấy sự khác thường của bàn tay phải
làm manh mối, để tìm kiếm người tối hôm qua tập kích. Trên giáo trường,
không ít người mang bao tay da đang luyện bắn, nói chung cũng không thể
gọi từng người tháo bao tay xuống cho bọn hắn kiểm tra được. Vòng đi
vòng lại cả buổi sáng như thế, vẫn không thu hoạch được gì.
Trên
đường trở về, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới chuyện cây Giao Hoạn, chỉ vì trước đó hai người chiến tranh lạnh, nên vẫn luôn không có cơ hội nói ra.
"Lam Trạm, ta có một ý tưởng, hai vị cô nương Thẩm Mạc và Chu Tử Tước, là vì thời gian thức tỉnh chênh lệch, khiến hai người không thể ở bên nhau,
như vậy, chỉ cần điều chỉnh lại khoảng thời gian chênh lệch này, không
phải là được rồi sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Làm thế nào điều chỉnh?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cây Giao Hoạn có khả năng khiến người ta lâm vào trạng
thái hôn mê, ngừng thời gian, như vậy chỉ cần dừng thời gian của một
trong hai người lại, người kia cứ sống tự nhiên theo năm tháng, đợi sau
khi thời gian của hai người đồng bộ, thì đánh thức người nọ từ trong
giấc ngủ say là được".
Lam Vong Cơ hơi suy tư, cũng đồng ý với ý
tưởng này: "Đợi lúc Chu Tử Tước biến thành trẻ sơ sinh, đặt nàng ấy vào
trong cục bướu của cây Giao Hoạn, lúc này Thẩm Mạc hẳn là sẽ một lần nữa biến hoá từ tuổi già sức yếu sang hình hài sơ sinh, đợi lúc nàng biến
thành trẻ sơ sinh, thì đánh thức Chu Tử Tước dậy, hai người liền có thể
cùng chung sống bên nhau".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy, chỉ cần
chờ một chu kỳ khoảng bảy năm, là có thể đồng bộ. Chẳng qua, ký ức đời
này của các nàng sẽ biến mất toàn bộ, mọi thứ trở lại từ đầu, không biết hai người như vậy, còn có thể yêu nhau giống như đời này không?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện gác cánh tay ra sau đầu, thản nhiên nói: "Chuyện này ta làm sao biết. Có thể, các nàng của đời này, sẽ không có lần gặp gỡ kinh diễm
thoáng qua đó, cũng không cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn, từ nhỏ
lớn lên cùng nhau, cảm thấy đôi bên nhàm chán, ghét bỏ lẫn nhau. Có lẽ,
Chu Tử Tước tính tính nóng nảy, tự mình chạy đi lang bạt kỳ hồ, căn bản
là người xa lạ đối với Thẩm Mạc, cả hai không quen biết".
Lam
Vong Cơ trầm giọng nói: "Lại có thể, hai người của mỗi một đời, tuy là
cuộc đời trải qua đều không giống nhau, tình cờ gặp gỡ đối phương, hoặc
sớm hoặc muộn, duyên phận gặp gỡ không nói trước được, nhưng chỉ cần hai trái tim va vào nhau, là từ đó nhận định lẫn nhau, không còn mong ước
gì nữa, hoặc bên nhau hoặc chia cách, nhưng không ai khác có thể thay
thế".
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ những lời này một hồi, đột nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi... thật lãng mạn nha".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, im lặng không lên tiếng.
Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Ta đã nói rồi mà, Cô Tô Lam thị các ngươi
quả nhiên sinh ra những kẻ muộn tao... à không, những kẻ si tình".
Bách Phượng Sơn sau giờ ngọ, ánh mặt trời rọi khắp những chiếc lá rụng trên
mặt đất, chỗ nước chảy róc rách, dòng suối trong veo uốn quanh, xen lẫn
tiếng chim sẻ ríu rít, có vẻ vô cùng thú vị.
Hai người đi được
một đoạn, phân công nhau hành sự, Lam Vong Cơ dặn dò Lam Tư Truy và Lam
Cảnh Nghi ngự kiếm đi Đàm Châu, báo kế hoạch của hai người cho Thẩm Mạc. Nguỵ Vô Tiện thì đi tìm Tử Duyên, xin hắn giúp đỡ sắp xếp việc này.
Mọi việc làm xong xuôi, ai nấy trở về phòng.
Nguỵ Vô Tiện mò vào túi khoả linh nang trên người, lấy hai mảnh Âm Hổ phù
ra, dòng khí đen như có như không chậm rãi chảy ra từ mấy lá bùa phong
ấn hôm qua, tuy vẫn chưa mất khống chế, nhưng tai hoạ ngầm còn lâu mới
trừ tận gốc.
Trên đường đi, hắn chịu sự gợi ý từ cây Giao Hoạn,
nảy ra một suy nghĩ mới. Hắn lấy túi càn khôn trên người Mạc Huyền Vũ,
cũng chính là Nguỵ Anh kiếp trước ra, trút ngược miệng túi, "Ui cha!"
một tiếng, cả người ngả ngửa lên giường, rối tinh rối mù, đủ thứ đồ linh tinh to nhỏ nhấn chìm hắn, vất vả mãi mới thoát ra ngoài, thở một hơi,
bắt đầu lục lọi tìm kiếm, nghiên cứu kỹ lưỡng.
Lam Vong Cơ tới phòng tìm hắn, thấy hắn vùi đầu trong đống rác như một ngọn núi nhỏ, nghẹn lời: "Đây là?"
Giọng Nguỵ Vô Tiện phát ra từ sâu thẳm bên trong: "Đồ đạc của kiếp trước xui
xẻo kia của ta... Lam Trạm, ngươi còn nhớ ta đã kể với ngươi, kiếp trước kia của ta nói hắn bị Kim Quang Dao nhốt ở một nơi đến ba năm, khó khăn lắm mới trốn thoát được không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nhớ. Ngươi nghi ngờ việc này có quan hệ với Kim Quang Dao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, ta cảm thấy hắn chắc chắn phát hiện ra một vài nhược
điểm gì đó của Kim Quang Dao, cho nên bị gài bẫy hãm hại. Hiện giờ Kim
Quang Dao thấy ta, bất kể gã làm cách nào biết được, hoặc là gã rốt cuộc có biết rõ ta là Mạc Huyền Vũ hay Nguỵ Vô Tiện hay không, nhưng khẳng
định là gã cho rằng bí mật của mình có nguy cơ bị tiết lộ, bởi vậy muốn
âm thầm ra tay độc ác. Không phải ngẫu nhiên, ta ở vùng ngoại ô Nghĩa
Thành, nhìn thấy cánh rừng kia liền cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ,
đặc biệt là cái tầng hầm ngầm kia, nhưng lại không nhớ nổi đã đến đó lúc nào. Ngươi nói xem, có thể nào, tất cả những chuyện này là ký ức kiếp
trước của ta, giấu trong thân thể này, trùng hợp bị khơi dậy? Mà cái
tầng hầm ngầm kia, có thể chính là nơi hắn bị nhốt ba năm đó hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!