Trải qua lần tấn công này, Nguỵ Vô Tiện đã bình tĩnh lại, không còn bốc đồng chạy về hướng đỉnh núi đang tràn ngập hoả thi nữa.
Vạt áo nhẹ bay, hắn giơ tay lên thổi sáo, tiếng sáo lại một lần nữa tạo nên sương khói mờ mịt cả một vùng rừng núi rộng lớn, làn sóng hung thi,
tranh nhau vượt lên trước tràn lên phía sườn núi một cách ầm ĩ huyên
náo, nhanh chóng chiến đấu cùng với hoả thi.
Nguỵ Vô Tiện không
nghỉ một hơi nào, tiếng nhạc thê lương dâng trào vút lên nốt cao nhất,
bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai của nữ nhân làm bầu khí ngưng trọng: "Tử Hiên! Cẩn thận!"
Tiếng sáo chợt gẫy ngang, Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, "Sư tỷ?! Sư tỷ, là người sao ---??... Kim Tử Hiên, Kim Tử
Hiên bị thương à??"
Lời còn chưa dứt, một bóng người mặc đồ trắng chợt nhoáng qua, lao về hướng giữa những bóng cây đung đưa quỷ mị,
chính là Lam Vong Cơ. Nguỵ Vô Tiện cắn chặt răng, sau đó dõi theo sát
sao, lòng bàn tay hắn sớm đã thấm đẫm mồ hôi, xương ngón tay nắm chặt
Trần Tình, cố hết sức đè nén cơn hoảng sợ bất an càng lúc càng tăng
trong ngực, điều khiển hung thi bảo vệ quanh người Lam Vong Cơ, chuẩn bị theo y phá một con đường máu để lên núi.
Đúng vào lúc ngàn cân
treo sợi tóc này, trên trời lấp loáng sáng lên các luồng kiếm quang, vô
số bóng người đến như một cơn gió lốc, chắc là tu sĩ xung quanh thấy
đỉnh núi này dần dần nổi lửa lên, nên tới để chi viện. Nguỵ Vô Tiện đang định thở phào một hơi, thì một tiếng gào to như tiếng sét vang lên ở
sau lưng hắn: "Đừng để cho hắn thổi sáo ---!!"
"Cái ---?"
Trong chốc lát, một đám tu sĩ đã bao vây xung quanh hắn, vô số mũi kiếm và
mũi tên nhắm về phía hắn, cầm đầu chính là Kim Tử Huân, mắt y lộ ra vẻ
hung ác, gương mặt mỉa mai tràn ngập oán khí, cao giọng quát: "Nguỵ Vô
Tiện! Thức thời thì ngươi lập tức buông Trần Tình, ngưng điều khiển hoả
thi, nếu không... Hừ, cứ để xác lại đây đi!!"
Nguỵ Vô Tiện nổi giận nói: "Kim Tử Huân!! Ngươi điên rồi sao!! Ta là đang cứu người!!"
Một người trong đám đông cười lạnh nói: "Cứu người? Ngươi nghĩ chúng ta là
người điếc hay người mù? Nửa canh giờ trước, tiếng sáo của ngươi vẫn
luôn vang lên, không phải ngươi điều khiển những hoả thi tấn công thì
còn là ai?!"
Nguỵ Vô Tiện gần như muốn phun ra một ngụm máu, hắn
vỗ vỗ để đè xuống trái tim sắp nổ tung ra khỏi lồng ngực, trầm giọng
nói: "Ta thấy các ngươi thật sự là mắt đui tim mù, ta điều khiển những
tẩu thi này đánh nhau với hoả thi, mắt ngươi mọc trên đỉnh đầu, mới có
thể không thấy phải không??"
Người nọ kéo căng dây cung trong
tay, tiếp tục cười lạnh: "Ai biết đây là ngươi dùng thủ thuật gì để che
mắt, bản lĩnh ngươi lớn như vậy, đương nhiên có thể trộn lẫn hai giai
điệu trong tiếng sáo, một bên giả vờ dùng tẩu thi đuổi địch, một bên
thao túng hoả thi tấn công mục tiêu thực sự của ngươi!"
Nếu lúc
này không phải tình huống nguy cấp, Nguỵ Vô Tiện thực sự phải nể phục
bọn họ vô cùng, đã dốc lòng chuẩn bị kế hoạch hại người cho hắn như thế, mới có thể ấn cho hắn đủ loại tội danh. Hắn nghiến răng cười lạnh một
hồi, nói: "Được, vậy các ngươi nói thử xem, mục tiêu thực sự của ta là
gì?"
Kim Tử Huân giơ mũi kiếm trong tay, lên giọng nói: "Bị bao
vây tấn công trên đỉnh núi, đều là Lan Lăng Kim thị và mấy gia chủ có
quan hệ tốt, ý đồ của ngươi quả thực rõ như ban ngày!"
Lúc này,
một thân ảnh hơi run rẩy đẩy đám người đi ra, chính là Tào Tử Mạc mới
vừa trải qua nỗi đau mất cha, chỉ thấy dưới mắt hắn sưng đỏ một vòng,
trong tròng mắt tràn đầy tơ máu, sắc mặt nhợt nhạt, nghiến răng phát run nói: "Nguỵ Vô Tiện! Trả mạng phụ thân lại cho ta!"
"Ngươi?!"
ngực Nguỵ Vô Tiện phập phồng một trận, đảo mắt quét qua một vòng, nhìn
từng gương mặt tràn đầy căm phẫn, hung hăng hùng hổ.
Nhiều lời vô ích, những người này đã nhận định hắn là Hỗn thế Ma Vương giết người
thành tính, chỉ vì cách làm của hắn khác với mọi người, chỉ vì hắn ở đầu ngọn sóng, trong lòng bọn họ, một chút hiềm nghi đó của Nguỵ Vô Tiện
hắn thật sự được xem là bằng chứng như núi, cho dù hắn có mười cái
miệng, trăm trái tim, vẫn không thể nào lung lay được lòng sợ hãi và
nghi kỵ đã cắm rễ trong lòng bọn họ, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải kiêng dè, thoả hiệp? Nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục gánh vác, có thể
đổi được cái gì không??
"Nếu như thế, thì đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn".
Đám tu sĩ vốn đối với hắn bảy phần kiêng kị, sớm sợ hắn thao túng hung thi
phản kháng, chỉ là trong lòng còn có một tia may mắn, hy vọng hắn thấy
người đông thế mạnh, có thể nhất thời nản lòng, bỏ sáo đầu hàng, những
lời này của hắn còn chưa dứt, Trần Tình trong tay còn chưa nâng lên, sợi dây căng thẳng trong lòng mọi người rốt cuộc không buông xuống được,
cơn mưa tên đua nhau bắn ra.
Lần này, Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy
bất ngờ, huýt sáo mạnh mẽ một tiếng, hai hung thi phía sau bay vèo lên
phía trước, vô cùng nhanh chóng chắn trước người hắn, các mũi tên vừa
cắm hết vào lớp thịt thối rữa, lại nghe thấy một tiếng huýt sáo khác,
hai hung thi giang tay ưỡn ngực, bùng phát ác khí, cơn mưa tên bắn ra
tung toé, bay ngược về phía vòng vây, tuy là tấn công bằng đuôi mũi tên, nhưng ào ào như gió, cào xước mấy vệt máu trên mặt mọi người! Có người
xui xẻo, trúng giữa mắt, tức thì toét ra, máu chảy đầm đìa!
Giữa một trận đao quang kiếm ảnh, những bóng đen dày đặc thành khối giống
như một tảng núi lở, đổ ụp xuống về phía mọi người, Nguỵ Vô Tiện thổi
sáo, hờ hững lui về phía sau, những hung thi bên cạnh hắn đang chém giết với hoả thi tà khí ngút trời sớm đã xoay người, chẳng tốn chút sức lực
mà lao vào các tu sĩ người phàm mắt thịt, trong nháy mắt người ngã ngựa
đổ, luôn mồm la hét.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!