Lúc Giang Trừng đuổi tới đỉnh núi, nơi xảy ra vụ việc, chính là nhìn
thấy Lam Vong Cơ một mình đối chọi với đám đông, múa kiếm như gió, đả
thương mười mấy tên tu sĩ, bảo vệ con đường thông thoáng lên núi.
Lam Hi Thần sứt đầu mẻ trán, rơi vào thế khó xử, một bên là thân đệ, bên
kia là nghĩa đệ. Tính tình thân đệ hắn biết rõ, chỉ cần là việc y đã xác định, thì mười con trâu cũng không kéo lại được, huống chi sự việc liên quan đến Nguỵ Vô Tiện, tất nhiên có liều mình vì nhau, cũng không tiếc. Tính tình nghĩa đệ hắn tưởng là mình cũng biết rõ, nhưng hôm nay, không biết có phải vì lo lắng cho tính mạng của phụ huynh hay không, mà tính
tình vốn khiêm hoà như nước lại hoá thành băng cứng lạnh lùng, mặc cho
mình ôn tồn khuyên nhủ, cũng đưa ra mấy lý do khoái thác loanh quanh
lòng vòng bỏ qua, nói cái gì mà mọi người đã xác định chỉ có bắt lấy
Nguỵ Vô Tiện, thì mối nguy cơ hoả thi trên núi mới có thể giải trừ.
Trong lòng lo lắng cho an nguy của Giang Yếm Ly, lại thấy mọi người vậy mà
vướng chân ở đây, dây dưa lằng nhằng không dám ra tiền tuyến cứu viện,
Giang Trừng vốn luôn thận trọng không giáp mặt phản bác mọi người, rốt
cuộc nhịn không nổi, lên giọng trách mắng: "Các vị ở đây đấu đá nội bộ
là ý gì? Tại sao không trực tiếp lên núi cứu người?!"
Một người thấy y đến muộn, hảo tâm giải thích: "Giang tông chủ, bắt giữ Nguỵ Vô Tiện chính là cứu người đó!"
Giang Trừng cạn lời cứng họng, hoá ra đám người này vẫn còn hoài nghi, nhưng
trong lòng y sáng trong như tuyết, cộng thêm lòng như lửa đốt, lập tức
không muốn dây dưa với đám người này một chút nào, giọng điệu trào phúng nói: "Các vị tự tiện! Giang mỗ đi trước cứu người!" Bỏ xuống câu này,
liền lao đến con đường núi bên kia, chạy băng băng lên triền núi.
Lam Hi Thần nghe xong câu quát to giận dữ này của Giang Trừng, trong lòng
sáng tỏ hơn nhiều, nhận ra việc hãm sâu vào vướng mắc giữa hai bên tại
đây, chẳng có ích gì, trầm giọng nói: "A Dao, ngươi.... chớ có làm Vong
Cơ bị thương, ta đi trước một bước". Nói xong, cũng không đợi Kim Quang
Dao phản ứng, trực tiếp dẫn mọi người Lam thị, đi theo hướng của đoàn
người Giang thị.
Kim Tử Duyên từ lúc bắt đầu vẫn luôn im lặng đi
theo phía sau Kim Quang Dao, xuất phát từ lòng tin tưởng, hắn không tin
Nguỵ Vô Tiện sẽ làm ra sự việc bạo ngược hung tàn như thế, nhưng xuất
phát từ lập trường gia tộc, còn là một gia chủ mới nhậm chức không lâu,
thế đơn lực mỏng, thấp cổ bé họng, đồng thời gánh vác vận mệnh tương lai của toàn bộ gia tộc thân thích, không tiện công khai phản đối Kim Quang Dao. Bởi vậy một đường im lặng nhẫn nhịn, vừa không tham dự bao vây tấn công, cũng không lên tiếng ngăn cản, không giúp đỡ bên nào, đứng ngoài
cuộc.
Tuy nói rằng như thế đã là giới hạn lớn nhất mà hắn có thể
làm được, nhưng làm như thế thật sự không hợp với tính tình cương trực
không kiêng dè của hắn, trong lòng chán nản, lúc này thấy hai đại gia
tộc đã xung phong lao ra tuyến đầu, càng kềm nén không được, trong lòng
quyết tâm, thi lễ với Kim Quang Dao, nói: "Liễm Phương Tôn, ta cũng lên
núi tìm cách cứu viện, góp chút sức mọn". Mang theo bộ hạ hơn mười người ít ỏi của mình cũng rời đi.
Mấy đội nhân mã này vừa rời đi, hiện trường lập tức hoang vắng một nửa, đám tu sĩ bị Lam Vong Cơ đánh đến
mặt xám mày tro, giờ phút này càng là ngơ ngác nhìn nhau. Sắc mặt Kim
Quang Dao thập phần khó coi, tuy cố hết sức giữ nụ cười, nhưng giữ một
hồi, cũng chịu không nổi, dứt khoát đánh trống thu quân, cũng đi theo
lên núi.
Giang Trừng bên kia dẫn người chiến đấu một hồi, lĩnh
giáo được sự đáng sợ của hoả thi, đang lúc cảm thấy chống đỡ hết nổi,
hai đội nhân mã đuổi tới ở phía sau, lập tức sĩ khí tăng lên lại, một
lần nữa lao vào chiến đấu. Bên này sườn núi bọn hắn đã chia sẻ rất nhiều áp lực tấn công cho bên đối diện, vì thế ở bên đó Nguỵ Vô Tiện thổi sáo chưa tới một khắc, hung thi đã ào ạt đổ xuống từ các đỉnh núi đè bẹp
khí thế của hoả thi, trên đỉnh núi truyền đến một trận hoan hô, dòng
người kích động, chạy xuống núi từ con đường máu mới mở.
Sau khi
đám người bị vây nhốt chạy đi rồi, bọn họ ở lại tiếp tục chiến đấu thêm
nửa canh giờ, rốt cuộc cùng với tiếng sáo thao túng hung thi, đồng tâm
hiệp lực, giết sạch đám hoả thi.
Đám tu sĩ nhìn thấy những khối
thịt nóng chảy co giật như một con sâu khổng lồ nửa chết nửa sống nằm
trên mặt đất, hãi hùng khiếp vía, một bên chân bước e dè, một bên liên
tục chém xuống. Có người nhìn bảo kiếm của mình biến thành phế thải,
ngẩn ngơ đến phát ngốc. Người bị thương đều là bị phỏng, máu thịt lẫn
lộn, liên tục kêu la thảm thiết, tuy sống sót sau tai nạn, nhưng trong
nhất thời, lại không hề vui mừng vì còn sống. Những tu sĩ tay chân tinh
thần đầy đủ, chầm chậm đi giữa các thi thể nằm la liệt khắp nơi, nhìn
một vùng thảm trạng, xông vào mũi đều là mùi thịt người bị đốt cháy,
trong lòng vẫn còn sợ hãi, mất mát rầu rĩ.
Kim Quang Dao bắt đầu
tổ chức cho thủ hạ xác định danh tính người chết, người sống sót đều đã
ngự kiếm đến nơi an toàn, tiếp nhận chữa trị.
Giang Trừng nhào
tới nhào lui giữa đám đông, kéo mấy người Kim thị hỏi thăm tung tích
Giang Yếm Ly, sau khi nghe được tin tức nàng bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống, nhớ ra phải đi tìm Nguỵ Vô Tiện.
Ở xa
xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đang định đi qua, thì nhìn thấy Nguỵ
Vô Tiện đang dựa vào người Lam Vong Cơ, làm như thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vòng lấy bờ vai của hắn, thay hắn lau đi những vệt khói bụi đen trên mặt. Hai người nhìn nhau không nói gì,
nhưng động tác cử chỉ lại thể hiện một thái độ thân mật khiến người khác không thể xen vào, Giang Trừng nhìn đến mức nhíu mày, dạ dày nôn nao
một trận, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định tiến đến chào hỏi.
Đi
loanh quanh một hồi, bên cạnh loé lên một luồng sáng màu vàng, trên tiên kiếm lảo đảo bước xuống một tu sĩ trẻ tuổi, rầm một tiếng, quỳ rạp
xuống trước người Kim Quang Dao, khóc sướt mướt, vô cùng đau đớn nói:
"Liễm Phương Tôn! Không xong rồi! Kim phu nhân, Kim phu nhân bà --- bà
bị thương nặng không trị được, đã đi về cõi tiên!!"
Kim Quang Dao hơi khựng lại, lập tức hỏi: "Kim tông chủ thì sao? Phụ thân ta ông ấy thế nào?"
Người nọ nâng khuỷu tay, lau nước mắt nước mũi, run run rẩy rẩy nói: "Kim
tông chủ, ngài ấy bị thương một chút, tạm thời không quá đáng ngại".
Ánh mắt Kim Quang Dao cứng lại, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo nhỏ đến mức
không thể phát hiện được, nhưng biểu hiện này như thể ảo giác chỉ lướt
qua trong tích tắc, đuôi lông mày nhếch lên, buồn bã nói: "Trong cái rủi có cái may, phụ thân không việc gì... Mẫu thân, haizz...."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!