TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 31: Đừng đẩy mình ra


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bối Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng, lúc này đã có vài nam sinh từ bên ngoài đi vào phòng lấy nước, bọn họ nhìn thấy hai người đối diện nhau, trong lòng: ... Đợi đã, không phải bọn tôi đến không đúng lúc rồi chứ?

Cô gái nhỏ xấu hổ nhìn đi chỗ khác, cầm bình nước còn đang bốc hơi nước nhanh chóng chạy đi. Du Hàn nhìn bóng lưng của cô, khóe môi dần dần cong lên nở nụ cười.

-

Giải đấu biện luận cấp tỉnh được lên kế hoạch vào nửa sau của học kỳ. Trường đã báo cáo danh sách NR lên trên, điều này có nghĩa là học kỳ này sẽ không có cuộc thi nào nữa, vì vậy đội của bọn họ có thể nhẹ nhõm hơn chút.

Giáo trình học tập cả một học kỳ của lớp mười một vẫn khá nhẹ nhàng, một vài tờ giấy kiểm tra mỗi ngày, bài tập hàng tuần, tuần qua tuần cứ thế trôi qua.

Rất nhanh đã đến tháng mười hai, thành phố T bước vào mùa đông.

Thành phố T nằm ở phương Nam, không có tuyết rơi nhưng có thể cảm thấy được thời tiết càng ngày càng lạnh buốt, từng lớp quần áo dày được mặc vào.

Vào giữa tháng mười hai, một chuyện tồi tệ đã xảy ra với nhà họ Du.

Buổi chiều tiết thứ tư, Bối Doanh Doanh đang học, cô nhận được điện thoại của Viên Man Hà gọi đến.

Cô lén nhận điện thoại, mẹ lại bảo cô chuyển điện thoại cho Du Hàn. Du Hàn bên cạnh nghi ngờ nhận lấy, vài giây sau, vẻ mặt tối sầm lại: "Bệnh viện?"

Bối Doanh Doanh ở bên cạnh cũng sửng sốt, nhìn anh cúp điện thoại rồi trả lại điện thoại cho cô, sau đó nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt anh u ám, mấy giây trong cổ họng nghẹn lại phát ra một vài từ: "Mẹ tôi ... bị bệnh phải nhập viện."

Bị bệnh?

Anh cầm cặp sách đứng dậy đi ra khỏi lớp, đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng Bối Doanh Doanh gọi anh từ phía sau:

"Du Hàn, chờ một chút!"

Anh quay đầu lại thấy Bối Doanh Doanh ôm cặp sách chạy về phía anh, anh nhướng mày: "Sao cậu cũng chạy ra ngoài?"

Cô hít mũi một cái, giọng rất nhẹ: "Mình cũng lo lắng cho dì, mình muốn cùng cậu đi thăm dì..."

Anh nhíu mày, một lúc sau mới lần nữa cất bước: "Đi thôi."

"Ừm."

Hai người lên xe taxi, Bối Doanh Doanh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của anh, cô dịu dàng trấn an: "Du Hàn, cậu đừng quá lo lắng, từ đây đến bệnh viện chỉ mấy mười phút thôi, rất nhanh sẽ đến."

Anh cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, lắc đầu:

"Mấy năm nay sức khỏe của mẹ tôi càng ngày càng kém, đau bụng là bệnh cũ tái phát. Trước đó tôi luôn khuyên bà ấy đừng để bản thân quá mệt mỏi, nhưng bây giờ..."

Anh đang nói thì thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nắm lấy cổ tay của anh. Anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, "Dì Du là người tốt, nhất định sẽ được ông trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu."

Mười phút sau, bọn họ xuống xe, sau một lúc cũng đã tìm được phòng bệnh.

Hai người đẩy cửa đi vào, Du Linh đang nằm trên giường bệnh, Viên Man Hà ngồi bên cạnh.

"Sao các con lại đến đây, không phải vẫn chưa tan học à..." Du Linh ngạc nhiên

Du Hàn bước nhanh vào bên trong, nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẹ mình, lông mày anh nhíu chặt: "Mẹ, mẹ vẫn ổn chứ..."

Du Linh cười, "Xem con lo lắng này, mẹ có chỗ nào không ổn đâu?"

Bối Doanh Doanh đi đến bên cạnh Viên Man Hà, mẹ sờ đầu cô: "Các con chạy đến đây thế này, đã nói với giáo viên chưa?"

Du Linh áy náy, không khỏi trách cứ con trai: "Sao con lại dẫn cả cô Doanh Doanh đến?"

"Không phải đâu dì Du, là cháu lo lắng cho dì cho nên cùng cậu ấy đến thăm dì." Cô giải thích.

"Ai da, dì không sao, bệnh dạ dày cũ ấy mà."

Buổi chiều bà đang trồng hoa ở sân sau, cảm giác dạ dày càng lúc càng đau, sáng nay cũng hơi đau một chút, nhưng bây giờ lại đau dữ dội, bà ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy nổi, cả người đau đến suýt ngất.

Viên Man Hà thấy bà như vậy lập tức đưa bà đi bệnh viện.

Bây giờ còn đang chờ kết quả kiểm tra.

Một lúc sau, bác sĩ đến thông báo kết quả kiểm tra, thủng dạ dày.

Bạn đang đọc bộ truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh tại truyen35.shop

Do lao lực trong một thời gian dài, cộng với căn bệnh dạ dày trước đó đã không được chữa trị tốt nên lần này bênh càng nghiêm trọng hơn, phải phẫu thuật cắt bỏ một phần tư dạ dày.

Mặc dù giá của ca phẫu thuật không cao nhưng Du Linh vừa trả hết sốt tiền bà nợ Viên Man Hà những năm này. Viên Man Hà đã giúp hai mẹ con bọn họ trả sạch nợ nần trước đó.

Cho nên bây giờ Du Linh có chút lo lắng.

Du Hàn ở một bên nghe vậy, nhíu mày.

Viên Man Hà nói: "Không sao đâu, Du Linh chị cứ ở đây nghỉ ngơi, chuyện tiền thuốc men chị không cần phải lo lắng."

Du Linh hoảng hốt, liên tục lắc đầu, "Phu nhân, này sao được..."

"Chuyện này có gì đâu, cũng trách tôi bình thường giao viên cho chị không cân nhắc kỹ tình trạng sức khỏe của chị."

Viên Man Hà khăng khăng muốn trả, để Du Linh trực tiếp nằm viện luôn. Du Hàn thấy mẹ vẫn còn đang do dự, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nắm chặt tay của bà, "... Mẹ, tiền mẹ không cần lo lắng đâu, nghỉ đông con lập tức đi tìm việc làm thêm, sẽ góp tiền trả dần. Mẹ cứ đồng ý đi, chữa bệnh trước đã, được không?"

Du Linh đau lòng, sau đó mở miệng: "Con trai, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với dì Viên."

Du Hàn nhìn về phía Viên Man Hà, Viên Man Hà ra hiệu cho anh không cần phải lo lắng, anh đành phải đứng dậy cùng Bối Doanh Doanh đi ra ngoài.

Anh dựa vào tường, chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh nhận được tín hiệu, kéo ống tay áo của anh: "Chúng ta có thể vào rồi."

Bọn họ đi vào, Viên Man Hà nói: "Tiểu Hàn, cháu đừng lo lắng, mẹ cháu vẫn sẽ làm phẫu thuật, chỉ là mẹ cháu nói muốn về bệnh viện ở quê làm, nhưng cho dù làm phẫu thuật ở đâu dì đều sẽ giúp hai người trả tiền thuốc men chữa bệnh."

Du Linh cười gật đầu: "Bệnh viện ở dưới quê cũng không tệ, hơn nữa còn có họ hàng có thể chăm sóc mẹ, con cũng không cần phải lo lắng, đúng lúc phu nhân cũng đã đồng ý cho mẹ về quê dưỡng bệnh một thời gian."

Du Hàn nghe vậy đầu lông mày dần giãn ra: "Cảm ơn dì Viên, cháu nhất định sẽ trả dì tiền."

"Không sao, cháu khách khí với dì làm gì."

Ngày hôm sau, Viên Man Hà thuê một chiếc xe chở Du Linh về quê cách thành phố T hai trăm cây số.

Du Linh vừa về quê lập tức đi bệnh viện chữa trị, mỗi ngày bà đều gọi điện thoại cho Du Hàn, anh cũng dần yên tâm.

Mẹ dặn anh sắp thi cuối kỳ rồi, không cần lo lắng cho bà, dành thời gian tập trung học hành. Bà ở đây nghỉ ngơi nhiều lắm là hai, ba tuần sẽ quay lại.

Cuối tháng mười hai, cuối tuần trước khi thi cuối kỳ, Du Hàn nghĩ một tuần đã không gặp mẹ, mẹ vừa làm phẫu thuật xong nên anh không gọi điện thoại báo cho mẹ trước mà trực tiếp ngồi xe lửa về quê.

Ngày đó Bối Doanh Doanh tiễn anh ra cửa, nói: "Vậy làm phiền cậu gửi lời hỏi thăm của mình đến dì Du nhé."

Anh thay xong giày đứng dậy, sờ đầu của cô, "Biết rồi."

"Khi nào thì cậu quay lại?"

Anh cong môi cười, "Sao thế, sợ tôi không quay lại?"

"Không phải..."

"Tối chủ nhật sẽ trở lại."

Cô gật đầu, vẫy tay với anh, nhìn anh đi ra khỏi biệt thự, đến khi bóng dáng của anh biến mất nơi cuối con đường, cô mới thì thầm: "Đi đọc thơ cổ vậy..."

-

Một ngày trôi qua, buổi tối chủ nhật, Bối Doanh Doanh ăn cơm xong, về phòng nhìn mấy bài toán làm sai ở trên bàn, nghĩ tối nay đợi Du Hàn trở về có thể hỏi anh.

Cô gửi tin nhắn cho Du Hàn: "[Mấy giờ cậu về đến nhà?]

Cô chờ rất lâu vẫn không thấy anh trả lời.

Cô đi ra ngoài ban công, chống cằm nhìn con đường trước nhà ngẩn người.

Nhưng cô trông chờ mòn cả mắt vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.

Sao anh vẫn chưa trở lại?

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngoan, Đừng Sợ Anh, truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh , đọc truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top