Du Hàn nhìn cô, cảm giác hoảng loạn bất an trong lòng bấy lâu nay được nụ cười này của cô xoa dịu, "Ừm, vậy cậu khát không?"
Cô gật đầu, ánh mắt anh chuyển đến chiếc ghế sô pha có phần lộn xộn, anh
lập tức đi thu dọn, nhường chỗ cho cô, "Ngồi đi tôi đi rót nước."
Sau khi cô ngồi xuống, một lúc sau anh mới bưng ra một cốc nước, cô cầm lấy cốc nước rồi chỉ vào mô hình hàng không mẫu trước tủ TV, "Cái đó là cậu lắp sao? Cậu giỏi thật đấy."
"Cái đó lắp lúc hồi còn nhỏ."
Cô tò mò nhìn một vòng căn phòng này, phát hiện có rất nhiều món đồ hồi bé của Du Hàn. Sau khi anh thu dọn bàn và ghế sô pha xong, đi đến bên cạnh cô: "Thật sự không đói à?"
"Có hơi hơi... Buổi trưa cậu ăn gì chưa? Mình ăn với cậu luôn cũng được."
"Trong tủ lạnh chỉ có sủi cảo đông lạnh thôi, cậu ăn không?"
"Được đó."
Anh đi vào trong phòng bếp, Bối Doanh Doanh nhìn bóng lưng của anh, nụ cười trên mặt cũng dần dần buông xuống.
Chóp mũi chua chua, tim cô âm ỉ đau nhói.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Du Hàn lại không muốn để cô biết chuyện này.
Vừa rồi cô có thể thấy được qua đôi mắt của anh. Anh bỏ đi lòng tự trọng của mình, cẩn thận từng li từng tí, vì sợ cô có một chút nào không
thoải mái.
Anh không muốn để cho cô thấy
hoàn cảnh sống của anh, che đậy đi phần yếu đuối trong tim anh. Cũng
giống như cô lần đó, không muốn để anh biết rằng cô không thể nghe thấy.
Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến gian bếp hẹp, nhìn thấy anh đang rửa bát đĩa, động tác lưu loát. Anh quay đầu lại nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên tia
cảm xúc, anh khẽ nói: "Ra ngoài ngồi đi, ở đây bẩn lắm. "
Cô cười nói: “Mình đến giúp đỡ, mình cũng biết phụ bếp đấy." Cô mở tủ
lạnh, lấy sủi cảo đông lạnh ra, anh cũng không ngăn cô nữa.
Anh rửa sạch một chút rau xanh, vớt rau lên, hai người phối hợp làm một bữa trưa đơn giản.
Anh bưng sủi cảo và một bát canh sườn ra bàn ngoài, thấy cô đang trộn rau
cải xanh. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười một tiếng: "Mình không biết có đúng vị không, mình nhìn thấy mẹ mình làm..."
Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt nổi lên tia cảm xúc. Cô thắc mắc: "Sao cậu không qua đây?"
Du Hàn đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, Bối Doanh Doanh còn lo lắng lát
nữa dì Du ăn gì, anh nói mẹ anh ăn sáng khá trễ, trong nồi còn canh
sườn, có cả cháo.
Hai người yên lặng ăn
sủi cảo. Mặc dù hương vị bình thường, nhưng lại có một loại cảm giác
ngọt ngào không tên cùng thỏa mãn lấp đầy trái tim anh. Du Hàn nhìn thấy khóe môi đang cười tủm tỉm của cô, trêu ghẹo cô: "Ăn sủi cảo đông lạnh
mà vui vẻ thế à?"
Cô nhếch môi cười, giọng nói rất ngọt ngào: "Bởi vì là Du Hàn nấu mà."
Trái tim của anh lần nữa run lên, sau đó cũng im lặng mỉm cười.
-
Hai người ăn cơm xong, Du Hàn đi vào phòng Du Linh, thấy bà đã tỉnh, anh
nói Doanh Doanh đến. Du Linh ngạc nhiên, Bối Doanh Doanh đi vào trong
phòng, ngồi xuống bên cạnh Du Linh, "Dì Du, dì đỡ hơn chưa?"
"Cô Doanh Doanh, sao cô... cô lại chạy đến đây."
"Đúng lúc được nghỉ tết nguyên đán, cháu đến thăm dì, thuận tiện mang bài tập cho Du Hàn luôn, sợ cậu ấy bỏ lỡ chuyện học hành."
Du Linh cười cảm ơn, "Dì Du tốt hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, sẽ rất nhanh khỏe lại thôi."
Du Hàn bưng cháo và canh sườn đi vào, Du Linh ngồi dậy, Bối Doanh Doanh thấy không có thìa, cô nói để cô đi lấy.
Sau khi Bối Doanh Doanh rời đi, Du Linh nhỏ giọng cảm khái với Du Hàn:
"Doanh Doanh thật sự rất tốt bụng, không giống... một số người." Bà làm
việc ở nhà họ Bối nhiều năm, có thể nói là nhìn Bối Sơ Nhan lớn lên. Bối Sơ Nhan kiêu căng ngầm thế nào, Du Linh biết rõ mồn một. Lúc Bối Doanh
Doanh mới về nhà, bà còn cho rằng hai người giống nhau, không ngờ một
thời gian sau thấy rõ, Bối Doanh Doanh thật sự là một cô gái tốt.
Du Hàn khẽ cong môi, cụp mắt nói: "Cô ấy đúng là như vậy."
Trong sáng thấu đáo, hồn nhiên tốt đẹp.
Du Linh đã ăn xong cơm trưa, dặn dò Du Hàn phải chăm sóc Bối Doanh Doanh
thật tốt. Sau khi hai người ra khỏi phòng, Du Hàn hỏi cô tiếp theo muốn
làm gì.
"Cậu có thể cùng mình đi siêu thị không? Mình thấy trong nhà hình như không có đồ ăn với hoa quả, có thể
cần phải mua một chút..."
Hơn nữa tiền riêng của cô rất dư dả, cô muốn dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ Du Hàn.
Du Hàn gật đầu rồi bảo cô đợi anh ở phòng khách. Một lúc sau cô thấy Du
Hàn từ trong phòng ngủ đi ra, anh mặc áo gió đen, cạo râu, trông có sức
sống hơn hẳn.
"Đi thôi."
"Ừm."
Hai người đi xuống dưới lầu, dưới cổng có mấy người phụ nữ đang giặt quần
áo, bọn họ nhìn thấy một cô gái lạ mặt, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, không
ngừng nhìn chằm chằm đánh giá cô.
Bối
Doanh Doanh thoáng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Du Hàn, anh nắm chặt
tay của cô, không nhìn những người phụ nữ lắm miệng này, dắt cô đi qua.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, anh đột nhiên hỏi: "Vé về là khi nào?"
"À... Mình chưa đặt vé về."
Anh do dự một chút, lại hỏi: "Định khi nào trở về?"
Cô không biết nên trả lời thế nào, thật ra cô ấy muốn ở lại đây thêm một ngày, nếu hôm nay cô phải về thì hơi vội...
Mà đáy lòng Du Hàn cũng hy vọng như vậy. Nhưng anh nghĩ cô một mình chạy đến đây, có thể Viên Man Hà sẽ rất lo lắng.
Hai người im lặng một lúc, cô cúi đầu nhỏ giọng: "Mình nói với mẹ mình đi
du lịch, nếu như hôm nay mình trở về, mẹ sẽ nghi ngờ mình..."
Anh ngừng một lúc, mở miệng nói: "Vậy tối nay... Tôi giúp cậu đặt một phòng khách sạn, ngày mai đưa cậu đi ra nhà ga."
"... Ừm." Cô quay mặt đi chỗ khác, khẽ mím môi.
Cô vừa dứt lời, trán bị anh búng một cái: "Sau này không được phép một
mình chạy loạn khắp nơi thế này, rất nguy hiểm, đã biết chưa?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
-
Hai người đến siêu thị, Du Hàn đẩy xe, Bối Doanh Doanh đi bên cạnh. Hôm nay là ngày lễ được nghỉ nên trong siêu thị rất đông người. Hai người đi
một vòng mua một ít bánh mì cho bữa sáng, lại đi qua khu đồ đông lạnh
mua một chút sủi cảo, hoành thánh các loại đồ ăn khác, dù sao để trong
nhà cũng có đủ đồ để ăn no bụng.
Bối
Doanh Doanh mua một chút đông trùng hạ thảo và xương ống, còn mua cả một số dược liệu bổ dưỡng. "Trước kia lúc mình ở với bà ngoại, bà thường
xuyên nấu canh cho mình, mình về có thể thử nấu một chút, để dì Du uống
bồi bổ.
Du Hàn cười, "Không ngờ cậu biết nhiều như vậy."
Hai người bọn họ đi qua khu đồ ăn vặt, cô còn mua thêm một chút đồ ăn vặt,
chủ yếu để ở trong nhà, bình thường Du Hàn đói có thể ăn đỡ đói.
Lúc đến quầy tính tiền, cô đang định lấy tiền ra, không ngờ Du Hàn đã đưa điện thoại qua, trực tiếp thanh toán.
Ra khỏi siêu thị, vẻ mặt rất khó hiểu, "Không phải đã nói là mình trả rồi
sao?" Thế này chẳng khác gì cô lại khiến anh phải tốn kém.
Anh xoa đầu cô, "Không phải cậu cũng không kiếm ra tiền sao, với lại rất
nhiều thứ đều cho mẹ tôi." Sao anh có thể để cô trả số tiền này được.
Cô xụ mặt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, lén đặt phòng khách sạn.
Lát nữa để anh trả cả tiền khách sạn, cô sẽ rất áy náy.
Du Hàn nói bây giờ còn sớm, hỏi cô có muốn đi chỗ vui chơi gần đây chơi
không. Cô xua tay từ chối, bây giờ Du Hàn còn có chuyện phải lo, để anh
dắt cô đi chơi thì sao được.
Hai người xách đồ mới mua về nhà, sau đó Bối Doanh Doanh nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Du Hàn suy nghĩ một lúc hỏi: "Cậu có mang bài tập đến không?"
"Mình có mang của cậu đến này."
"Vậy cậu làm bằng vở của tôi trước đi, chỗ nào không hiểu hỏi tôi."
"Nhưng vậy còn cậu..."
"Tôi không làm giáo viên cũng sẽ không nói gì."
Cô cầm thấy vở bài tập ngồi xuống ghế sô pha, một lúc sau anh ngồi xuống
bên cạnh cô. Hai người chen chúc ngồi cạnh nhau trên một cái ghế sô pha
nhỏ hẹp, khoảng cách trở nên rất gần.
Anh nghiêng người về phía cô, giọng nói dịu dàng rơi vào bên tai cô: "Có chỗ nào không biết làm không?"
Không hiểu tại sao mặt cô lại đỏ lên, chỉ vào một bài trong đó. Anh nhận lấy
cái bút, nghiêm túc giảng bài cho cô, cô cũng nghiêm túc nghe. Sau khi
hiểu bài, cô cười một tiếng: "Du Hàn, mình cảm thấy làm bạn của cậu thật sự rất tốt, học bá giải quyết mọi thắc mắc, không cần phải dùng đến
điện thoại luôn."
"Không phải tất cả mọi người đều có đãi ngộ này."
Anh nhìn về phía cô, giọng điệu đầy ẩn ý.
Cô ngẩn người, hình như đúng là như vậy. Bình thường ở trong lớp, cô rất ít khi thấy anh giảng bài cho người khác.
Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác anh đều đối xử tốt với cô như vậy...
Chẳng lẽ vì bọn họ là bạn thân sao?
Cô sửng sốt, anh dùng bút nhẹ nhàng chọc vào má lúm đồng tiền của cô, "Ngốc cái gì đấy?"
"Không có..."
Anh trả lại bút cho cô, dựa đầu vào sô pha, nhắm mắt lại, "Tôi hơi buồn ngủ."
"Hay là cậu về phòng nghỉ ngơi một chút đi?"
"Không cần, tôi nằm đây một lúc là được."
Cô yên lặng làm bài tập, một lúc sau đột nhiên cảm giác có một sức nặng đè xuống vai phải của cô, cô quay đầu nhìn lại thì thấy đầu Du Hàn đang
ngả tựa vào vai cô!
Anh nhắm mắt hơi thở
đều đều, dường như đã ngủ thiếp đi, cô không dám cử động, nhưng cổ ngứa
ngáy vì mái tóc đen của anh cọ vào cổ, khiến cô đỏ mặt, tim đập thình
thịch.
Cô đặt bút xuống, không đành lòng đẩy anh ra, mặc cho anh dựa vào. Dần dần cô cũng dựa vào ghế sô pha, cùng chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau Du Hàn mở mắt ra, phát hiện cô ngủ còn ngon hơn anh. Anh mỉm
cười ngồi thẳng người. Cô gái nhỏ đột nhiên mất chỗ dựa, nghiêng đầu
suýt ngã, anh lập tức đỡ lấy vai của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!