Hứa Chi Hạo nhìn Bối
Doanh Doanh đi lên lầu cùng Du Hàn, anh ta ngạc nhiên, không ngờ Viên
Man Hà ủng hộ hai người ở chung như vậy, hơn nữa còn để Du Hàn vào trong phòng của Doanh Doanh!
Anh ta nhìn Viên
Man Hà, "Dì, dì rất thích người giúp này của nhà dì sao. Cháu cảm thấy
cậu ta chơi với Doanh Doanh, không chừng sẽ ảnh hưởng xấu đến Doanh
Doanh..."
Viên Man Hà nghi ngờ phản bác
lại: "Cháu nói Tiểu Hàn sao? Thằng bé ngồi cùng bàn với Doanh Doanh, hơn nữa bình thường hay giúp đỡ Doanh Doanh, phụ đạo, chỉ bài cho con bé.
Thằng bé này rất có tâm."
"Nhưng không
phải nghe nói Du Hàn này rất xấu xa sao ạ? Cả ngày không chịu học hành
gì chỉ biết đánh nhau. Sao dì có thể yên tâm để Doanh Doanh chơi cùng
một người như vậy?"
"Tiểu Hàn không phải
như vậy đâu, thành tích của thằng bé rất tốt, hơn nữa bây giờ trưởng
thành cũng nghe lời hơn rất nhiều rồi, trước đó còn cùng Doanh Doanh
tham gia rất nhiều cuộc thi nữa đó."
"..."
Anh ta tức nghẹn trong lòng.
Anh ta vốn định từ phía Viên Man Hà để ngăn cản Bối Doanh Doanh và Du Hàn ở cùng nhau, không ngờ Viên Man Hà đã bị Du Hàn "tẩy não".
Viên Man Hà nói sang chuyện khác: "Cháu nghe ai nói thế? Sao cháu biết nhiều như vậy?"
"Cháu... Cháu lo lắng cho Doanh Doanh, cho nên có tìm hiểu một chút." Hứa Chi Hạo ho khan vài tiếng.
Bây giờ anh ta không dám nói thẳng mối quan hệ hiện tại của Bối Doanh Doanh và Du Hàn cho Viên Man Hà biết. Nếu anh ta nói ra sẽ hoàn toàn không
còn một chút hy vọng. Doanh Doanh sẽ hận anh đến tận xương tủy.
Viên Man Hà gật đầu, trong lòng nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không nói ra.
Ở một bên khác, Du Hàn và Bối Doanh Doanh đi lên lầu. Cô đóng cửa lại,
tim còn đang đập thình thịch, lầm bầm với người trước mặt: "Sao cậu lại
đột nhiên..."
Cô không ngờ anh sẽ ở trước mặt mẹ cô dẫn cô đi [QAQ].
Du Hàn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ôm lấy eo của cô, cong môi cười
một tiếng: "Chẳng lẽ lại nhìn bạn gái của tôi phải ngồi nói chuyện với
một tên con trai khác như vậy? Sao tôi có thể không ghen được đây?"
Nhịp tim của cô lần nữa đập nhanh hơn, mặt đỏ rực thành quả hồng nhỏ, "Lát nữa có người lên đấy..."
"Sợ cái gì, dì Viên cũng đã cho tôi vào phòng cậu rồi."
"..."
Đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà mà!
Anh buông tay ra, không đùa cô nữa, dắt cô đi về phía sô pha, "Anh ta rõ
ràng muốn tôi nhìn thấy rồi khó chịu, tưởng rằng tôi không có cách."
Cô khẽ cười một tiếng, nhéo đầu ngón tay của anh: "Sau đó cậu thật sự mắc câu?"
Anh quay đầu lại nhìn cô, vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng trầm thấp đầy lưu luyến:
"Ừm, mồi nhử là cậu, nên tôi tình nguyện mắc câu."
Trong lòng cô lâng lâng, nhịn không được nhón chân lên hôn anh một cái, sau
đó lại nhận ra bản thân vừa chủ động, mặt lại đỏ lên.
Ý cười trên môi anh càng sâu, "Doanh Doanh ngoan như vậy, sáng nay sẽ không bắt nạt cậu."
"Ồ..."
Hai người ngồi xuống tấm thảm lông dê bên cạnh ghế sô pha. Bối Doanh Doanh
đưa bài khoa học tổng hợp cho anh, "Đây là bài tối qua mình đã làm, còn
mấy bài dưới này thì không biết..."
"Để tôi nhìn xem."
Có người giúp việc gõ cửa, mang hoa quả và bánh kem vào. Du Hàn chuyên tâm giảng bài cho cô, cũng không có hành động quá trớn nào.
Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, cô nghi ngờ lên tiếng/ "Mời vào", cửa bị mở ra, lần này là Hứa Chi Hạo đến.
Anh ta một tay đút túi, đi vào trong phòng, ánh mắt quét về phía hai người, trên mặt là nụ cười ôn hòa:
"Doanh Doanh, dì Viên biết em học toán có nhiều chỗ không hiểu, đúng lúc anh
học chuyên ngành toán, nên dì bảo anh lên đây giảng bài cho em."
"..."
Không chỉ mặt Bối Doanh Doanh đen, mà cả mặt Du Hàn cũng đen kịt.
Lông mày Du Hàn nhíu chặt, lạnh lùng nhìn anh ta: "Hứa Chi Hạo anh cứ phải điên cuồng tạo cảm giác tồn tại như vậy sao?"
"Tôi thế nào?" Anh ta vô tội hỏi lại, "Chỉ là tôi sợ một số người dạy không
rõ ràng làm hỏng học sinh, dù sao tôi cũng là sinh viên rồi."
Trong lòng Hứa Chi Hạo cảm thấy kiêu ngạo, Du Hàn có giỏi đến thế nào cũng
chỉ là một học sinh cấp ba, kiến thức sao có thể so với một sinh viên
đại học chuyên ngành toán học như anh ta.
Anh ta thậm chí bắt đầu tưởng tượng một lát nữa sẽ dùng trí thông minh của mình đè bẹp Du Hàn.
Du Hàn nghe vậy, bỗng bật cười một tiếng, quay đầu nói với Bối Doanh Doanh:
"Tôi cảm thấy Hứa Chi Hạo nói rất có lý, anh ta hiểu nhiều hơn tôi, bài này hỏi anh ta đi."
"..." Bối Doanh Doanh bất lực nhìn người đang ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!