Du Hàn nói xong, cô
giáo nghẹn lời không nói được gì, thầy chủ nhiệm biết bối cảnh gia đình
của Bối Doanh Doanh, cũng không dám nói thêm lời chỉ trích nào: "Thầy cô cũng chỉ là mong Doanh Doanh trước mắt đừng buông thả, phải nghiêm túc
ôn tập."
Nhưng những lời vừa rồi nói, không hề giống như đang dạy bảo, mà là đang chỉ trích.
Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang cúi thấp đầu, lạnh nhạt nói: "Thầy chủ nhiệm, chúng em về lớp trước học tiết đọc sáng buổi sáng."
"... Đi đi, tranh thủ thời gian học tập."
Bối Doanh Doanh bị anh dắt vào trong lớp, cô ngồi xuống, Du Hàn đưa khăn
giấy cho cô, dịu dàng nói: "Được rồi không khóc nữa, nhé?"
Trong lớp có vài người nhiều chuyện quay đầu lại, muốn xem Bối Doanh Doanh
thế nào rồi, lại bị ánh mắt lạnh lùng dọa quay trở lại.
Bối Doanh Doanh lau nước mắt, cô khẽ lắc đầu: "Vừa rồi cậu không nên nói chuyện giúp mình..."
Cô không muốn Du Hàn vì cô, không khéo lại bị liên lụy.
"Sau đó tôi nhìn cậu bị bắt nạt?" Anh nói, ngón tay chọc chọc gương mặt đỏ
bừng của cô, "Những người khác không hiểu cậu, tôi còn không hiểu cậu
sao? Hơn nữa tôi biết lần này thành tích của cậu tụt hạng vì cậu làm sai một bài toán, không thể nói gộp lại như vậy được."
"Nhưng mình thật sự rất sợ..."
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên chân của cô, mười ngón tay giao vào nhau: "Sợ cái gì, nói cho cùng cũng chỉ là một bài kiểm tra mà
thôi, hơn nữa -- không phải vẫn còn tôi ở đây sao? Từ đây đến khi thi
đại học còn ba tháng nữa, đừng vội cho kết luận sớm như vậy."
Cô biết Du Hàn vẫn luôn tin tưởng cô.
Chỉ là cô không có lòng tin vào bản thân.
Giống như trước đây, cô vẫn còn có một chút tự ti.
"Tiếp theo cậu cứ thả lỏng tinh thần, còn lại giao cho tôi? Tôi cùng cậu ôn
tập, cậu không cần lo lắng gì cả, được không?" Từng câu từng chữ của
anh, đều vô cùng nghiêm túc.
Cô chậm rãi gật đầu.
Học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, không chỉ có liều mình cố gắng, tâm
trạng cũng phải vững vàng. Mỗi người đều phải đối mặt với những bài thi
khác nhau, tâm lý sẽ có những lúc thăng trầm, mấu chốt là phải biết cách điều chỉnh lại tinh thần nhanh chóng.
Sau cuộc kiểm tra chất lượng thành phố, với sự giúp đỡ của Du Hàn, Bối
Doanh Doanh rất nhanh điều chỉnh lại tâm lý. Trong lần kiểm tra chất
lượng tháng tư của trường, thành tích của cô đột nhiên tăng mạnh, chen
chân vào top ba mươi, môn toán và môn khoa học tổng hợp đã tăng hơn hai
mươi điểm.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy thành
tích này của Bối Doanh Doanh thì sợ đến ngây người, không ngờ Bối Doanh
Doanh có thể tiến bộ vượt bậc như vậy.
Lên lớp ông khen ngợi Bối Doanh Doanh. Một thời gian dài chịu đựng, áp lực
chồng chất của Bối Doanh Doanh cuối cùng cũng bớt được một chút, giống
như sau bao cố gắng, cô cũng đã đột phá được bản thân, một lần nữa chứng minh được bản thân.
Mùa hè đã đến, cũng đồng nghĩa với việc đã đến một tháng đếm ngược trước kỳ thi đại học.
Tháng này, điểm số của mọi người rõ ràng đều tăng vọt, Bối Doanh Doanh và Du
Hàn cũng vậy, hai người thỉnh thoảng cuối tuần sẽ lén chuồn ra ngoài đi
hẹn hò. Bây giờ dường như tất cả đang dừng lại ở thế giới của hai người.
Dù sao bây giờ cố gắng, sau kỳ thi tuyển sinh đại học muốn chơi thế nào có thể chơi thế đó.
Thời gian cũng trôi nhanh như chuyến tàu cao tốc chạy trong cuộc đời mỗi người, lao nhanh về phía trước.
Cuối cùng kỳ thi đại học cũng đã đến.
Vào buổi sáng thi môn ngữ văn, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng nhau đứng chờ bên ngoài cửa phòng thi. Cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi,
trong mắt bắt đầu lộ vẻ mơ hồ, anh thấy vậy thì vỗ vỗ đầu cô: "Đừng lo
lắng, đồ ngốc."
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm..."
Trên môi anh nở một nụ cười, "Ngày mai thi xong, buổi tối chúng ta sẽ ra ngoài chơi."
"Ra ngoài chơi?"
"Hửm, không muốn sao?"
Cô vui vẻ gật đầu, "Muốn chứ ... Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến lúc đó cậu muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi chỗ đó."
Trong tưởng tượng hai ngày thi đại học sẽ là hai ngày khó khăn nhất và dài
nhất. Nhưng khi bản thân tự mình trải nghiệm thì lại cảm thấy thật ra
không khác gì những kỳ thi cuối kỳ trước đây.
Buổi chiều của ngày thi cuối cùng, sau khi kết thúc môn thi tiếng Anh, Bối
Doanh Doanh đi xuống cầu thang và hòa theo dòng người qua lại.
Cô nhanh chóng chạy tới chỗ anh, cười nói: "Du Hàn..."
Khi Du Hàn nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn trút bỏ được lo lắng trong lòng. Anh giữ lấy gáy cô, kéo cô ôm vào lòng, không để ý mọi
người xung quanh cứ thế ôm cô: “Ừm, thi thế nào rồi? "
"Mình cảm thấy mình làm bài tiếng Anh cũng khá ổn, với lại... Khả năng đậu đại học Z cũng rất lớn." Hai mắt cô sáng ngời.
Anh cong môi, ngón tay vuốt chóp mũi của cô: "Có lòng tin như vậy là rất tốt."
Bối Doanh Doanh chú ý đến ánh mắt hóng chuyện cùng ngưỡng mộ của những
người qua đường, hai gò má cô đỏ bừng. Anh đứng thẳng người, thoải mái
nắm tay cô đi xuống dưới lầu, "Tối nay đi chơi được không?"
Cô cụp mắt nói nhỏ: "Ừm... mình nói với mẹ, tối nay đi ăn cơm với bạn học."
Ý trong lời của cô rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!