Du Hàn ôm Bối Doanh Doanh vào trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, đau lòng hỏi: "Đang khỏe mạnh tự dưng sao lại bị ốm rồi?"
Cô lúng túng nhỏ giọng nói: "Tối ngủ không cẩn thận đá chăn..."
Anh thở dài, nâng gương mặt cô lên. Anh nhìn thấy trên mặt cô lúc này là
biểu cảm lo sợ anh sẽ tức giận mắng cô. "Có phải em cảm thấy anh sẽ nói
em không chăm sóc tốt cho bản thân không?"
Cô cụp mặt, đầu ngón tay nắm lấy cái chăn, anh giữ gáy cô, để cô tựa đầu
lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Phải trách anh mới đúng, tối hôm qua anh không về nhà, hơn nữa mấy ngày gần đây quá bận rộn không thể ở cạnh em được. Em không nói cũng không cáu kỉnh, anh còn tưởng không có
chuyện gì, xin lỗi cục cưng của anh."
Cô
lắc đầu, "Không sao, thật ra em cũng biết anh không phải cố ý làm như
vậy..." Cô ôm cổ anh, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc của mình,
"Thật ra em cực kỳ nhớ anh luôn đó, nhưng em lại sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh..."
Du Hàn nghe thấy giọng nghẹn ngào của cô, cảm giác tự trách càng trở nên lớn hơn đập thẳng vào trong lòng anh.
Anh luôn muốn lấy lý do càng kiếm nhiều tiền, sẽ cho cô được một cuộc sống
vật chất tốt hơn, nhưng anh lại xem nhẹ điều quan trọng nhất —— thứ cô
gái nhỏ cần nhất là sự cưng chiều và che chở của anh. Cô thật sự không
cầu mong đại phú đại quý gì, chỉ hy họng có thể cùng anh vui vẻ sống
chung với nhau.
Du Hàn ngây thơ cho rằng, cô không ầm ĩ không náo loạn không phát cáu, lại cực kỳ hiểu chuyện,
cũng sẽ không đòi hỏi bất kỳ cái gì, mà lại không hề hay biết cô đè nén
tất cả những nỗi lòng của bản thân xuống, đặc biệt nghĩ cho anh. Cho dù
bản thân rất khó chịu, nhưng lại vì không muốn gây phiền phức cho anh,
ảnh hưởng đến công việc, mà yên lặng chịu đựng.
Ngay cả khi bị ốm, cũng không dám nói với anh.
Mà anh, vào lúc cô cần anh nhất, thì không ở bên cạnh cô.
Anh nắm chặt tay cô, dịu dàng hôn xuống lòng bàn tay cô, "Đồ ngốc, em là vợ của anh, ảnh hưởng cái gì?"
Cô ho vài tiếng, Du Hàn nói anh đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô sống chết
cũng không chịu đi, anh đành để cô nằm xuống trước, anh chạy ra tiệm
thuốc gần đó mua một ít thuốc.
"Em ngoan ngoãn nằm đó chờ anh về."
Cô gật đầu.
Một lúc sau, Du Hàn nhanh chóng mua thuốc về, anh đi rót nước rồi quay lại giường, đỡ cô dậy.
"Uống xong thuốc này, nếu buổi chiều vẫn không hạ sốt, thì phải cùng anh đi bệnh viện."
Cô uống thuốc xong, anh lại cho cô uống một cốc nước lớn, rồi để cô nằm xuống.
Ánh mắt sáng rực của cô rơi trên người anh, trong phút chốc cô không dám mở miệng hỏi anh có phải về công ty không hay là giữ anh ở lại. Anh đứng
dậy, nói với cô: "Em cứ nhắm mắt nghỉ ngơi trước đi, anh ra bên ngoài
gọi điện thoại."
Du Hàn ra ngoài, đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt cô dần tắt.
Chắc hẳn ở công ty còn rất nhiều chuyện phải làm, anh đột nhiên gấp gáp trở
về thế này, nhất định sẽ khiến kế hoạch của anh càng thêm rối loạn.
Nếu như lát nữa anh nói có việc phải đi, cô nhất định phải để cho anh đi...
Du Hàn ở bên ngoài gọi điện thoại bàn giao lại công việc cho Lục Giản, cô ở trong lòng đấu tranh tư tưởng rất lâu, đến khi anh cúp điện thoại trở
lại phòng ngủ, cô đang nhắm mắt giả vờ ngủ, giống như đã ngủ thiếp đi.
Anh đóng cửa lại, tháo đồng hồ đeo tay xuống, đi về phía giường.
Bối Doanh Doanh từ từ nhắm mắt, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người nằm
xuống, sau đó cả người cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cô không kìm lòng được mở mắt ra, hai mắt trừng lớn: "Du Hàn, anh..."
"Anh xin nghỉ ở công ty rồi, chuyện cũng bàn giao lại xong rồi, hôm nay anh ở nhà với em. Không cho phép nói những thứ đại loại như chuyện công ty
quan trọng, không gì có thể sánh được với em."
Cô ngẩn người, ngửa đầu lên nhìn anh, anh nhẹ nhàng véo má của cô, giọng
điệu dịu dàng đầy yêu thương: "Doanh Doanh, anh không cần em lúc nào
cũng phải làm một người vợ hiền, khéo hiểu lòng người. Đôi lúc em có thể phát cáu giận dỗi với anh, để cho anh biết mình đã làm sai điều gì.
Em là người đầu tiên anh yêu, có những khi anh không hiểu tâm tư của con
gái. Nhưng anh muốn cho em điều tốt nhất, anh không muốn trở thành người thứ hai biết chuyện của em, em hiểu không?
Còn nữa, lần sau em bị bệnh, không được phép giấu anh, anh là chồng của em, anh có quyền biết tất cả mọi chuyện liên quan đến em."
Cô nghe vậy, hốc mắt cay cay, ôm chặt lấy anh.
Hóa ra Du Hàn đều hiểu những tâm tư nhỏ nhoi của cô.
Anh nhẹ giọng dỗ dành cô, nói sẽ cùng cô nghỉ ngơi. Cô uống thuốc xong cũng đã ngấm dần, cơn buồn ngủ ập đến, ngủ thiếp đi.
-
Cô ngủ một mạch đến hai giờ chiều lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại, cô thấy Du Hàn vẫn đang nằm bên cạnh cô, hai mắt anh nhắm lại, cũng đang nghỉ
ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!