Bối Doanh Doanh đi đến trước mặt Du Hàn, vào lúc anh nắm lấy tay cô, nữ sinh tóc xoăn mặt đã tái xanh...
Vừa rồi cô ấy ở trước mặt vợ của Du Hàn chửi người ta ròng rã mười phút! Cô ấy não tàn rồi mới nói Du Hàn không có khả năng kết hôn sớm!
... Nữ sinh tóc xoăn cảm giác chân mình như nhũn ra sắp ngã xuống.
Du Hàn giới thiệu với giáo sư Dương: "Đây là vợ của em, Bối Doanh Doanh."
Cô mỉm cười: "Em chào giáo sư Dương."
Giáo sư nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Bối Doanh Doanh một
lúc, chợt nhớ ra: "Có phải trước đây em từng cùng Du Hàn ngồi học lớp
của tôi không? Tôi nhớ không sai chứ?"
"Vâng..." Cô ngẩng đầu lên nhìn Du Hàn, nhớ lại lần đó cô đến lớp của anh cùng ngồi học chung với anh.
Khoảng thời gian đó cô cực kỳ bận rộn, khi đó cô tham gia một cuộc thi nhiếp
ảnh, nên vài ngày liên tiếp không thể gặp mặt anh. Sau đó cuối cùng cô
cũng có thời gian rảnh, đi ăn cơm với anh, buổi chiều lại bị anh lừa đi
học, sống chết thế nào cũng muốn "dính" lấy cô bằng được.
Tiết học lúc đó là tiết lớn gộp nhiều lớp lại với nhau, lúc Du Hàn nắm tay
cô đi vào trong phòng học, toàn bộ học sinh trong lớp đều xôn xao, mấy
người bạn kích động hỏi thăm, anh cực kỳ bình tĩnh giọng điệu mang theo
chút tự hào: "Bạn gái tôi."
Một người
bình thường rất khiêm tốn, trầm tĩnh ít nói và thích ở một mình như Du
Hàn, vậy mà thể hiện tình cảm trước mặt mọi người đã trở thành một trong những sở thích của anh.
Sau đó hai người vào lớp, cô ngồi bên cạnh anh, lúc đầu đã nói là cô sẽ không quấy rầy
anh học, cô yên lặng đọc sách, ai mà biết được một lúc bàn tay của anh
mò xuống dưới bàn nắm tay cô, một lúc lại sát lại nói chuyện bên tai cô, đùa cô đến mức mặt đỏ đến tận mang tai.
Lúc đó giáo sư Dương còn đặt câu hỏi đặc biệt khó, hỏi hai bạn học đều
không trả lời được, cuối cùng thầy hỏi Du Hàn: "Thầy tin Du Hàn nhất
định có thể cho thầy câu trả lời chính xác nhất, đúng không?"
Ai ngờ anh thản nhiên đáp: "Xin lỗi giáo sư, em không nghe được câu hỏi là gì."
Cả lớp ồn ào cười lớn, giáo sư Dương vừa tức vừa cười: "Bình thường em lên lớp rất chăm chú nghe giảng mà, sao hôm nay lại không nghe thấy câu
hỏi?"
Du Hàn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nói thật với thầy.
"Em đang nói chuyện với bạn gái."
Lúc đó Bối Doanh Doanh nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện cùng ao ước của các
bạn trong lớp nhìn về phía cô, mặt đỏ rực giống như cái đèn lồng đỏ
nhỏ...
Thảo nào giáo sư Dương nhớ kỹ cô như vậy.
Ông nhìn hai người mỉm cười: "Thật hiếm thấy đó nha, lên đại học yêu đương, vừa tốt nghiệp lập tức kết hôn, mỹ mãn rồi."
Mọi người đơn giản tâm sự vài câu, Du Hàn nói đưa cô đi trước. Trước khi
đi, Bối Doanh Doanh nhìn về phía nữ sinh tóc xoăn, đối phương thì xấu hổ đến mức không dám nhìn thằng vào cô.
Lúc đi ra khỏi tòa nhà Chí Thành, Bối Doanh Doanh hỏi anh có phải mấy ngày
nữa có một buổi tọa đàm ở trường không, Du Hàn nói, "Buổi chiều hôm đó
em có tiết không?"
"Không có, sao vậy?"
"Đến lúc đó ngồi bên cạnh anh, cùng nghe tọa đàm."
"Hả, sao vậy?"
Anh vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, "Em không biết đến lúc đó sẽ có rất nhiều
em gái, bạn học nữ đến tìm anh nói chuyện sao? Bà Du phải giúp anh cản
một chút phiền phức chứ."
Cô nở nụ cười
xinh đẹp, ngửa đầu đột nhiên hỏi anh: "Du Hàn, anh ở cùng với em lâu như vậy rồi, anh sẽ không thấy chán em sao? Chẳng lẽ anh không hy vọng quen bắt một vài nữ sinh mới à?"
Dường như con gái đều có thắc mắc này, liệu tình yêu của người kia dành cho mình có giữ được tươi mới như thuở ban đầu.
Du Hàn nghe xong bất lực mỉm cười: "Sao sau khi kết hôn, em lại trở nên ngốc hơn trước nữa rồi? Hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy."
"Ồ ..." cô bĩu môi.
Ý cười trên môi anh càng sâu, anh ôm cô chặt hơn: "Mỗi sáng khi anh thức
dậy, mở mắt ra nhìn thấy em, anh cảm thấy như đang ở trong một mối quan
hệ mới. Anh không biết người khác có thấy chán hay không, nhưng anh chỉ
biết rằng anh không muốn làm quen, hay tiếp xúc với những cô gái khác."
Cô giống như một cái bảo tàng, mỗi lần tìm tòi sâu hơn một chút, đều bắt gặp được những điều bất ngờ mới.
Du Hàn nắm tay cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của cô, nghĩ
đến một chuyện: "Chuyện đám cưới đã sắp xếp xong xuôi rồi. Ngày tổ chức
là mùng hai tháng mười, đến lúc đó chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật
một tuần rồi mới về, em thấy thế nào?"
Vốn dĩ đám cưới của bọn họ sẽ tổ chức vào tháng tám, nhưng lúc đó bà nội
Bối Trại Nga bỗng bệnh nặng, phải làm giải phẫu, cho nên chuyện đám cưới phải lùi về sau. Hơn nữa gần đây công ty đã dần đi vào quỹ đạo ổn định, Du Hàn không còn bận như trước nữa, anh nói để anh tự mình sắp xếp một
số công việc tổ chức đám cưới, anh muốn vì cô tự tay chuẩn bị một đám
cưới khó quên trong đời.
Cô gật đầu, cong khóe môi cười với anh: "Tuyệt vời."
-
Nam Thái Bình Dương đầu tháng 10 nắng chói chang, gió xích đạo cuộn sóng
biển vàng, vạn vật như được tắm mình trong làn gió biển nhẹ nhàng ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!