TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 86: Ngoại truyện Tố Giản 2_ Cô ấy đang nhìn ai


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khoảnh khắc Lục Giản vô tình áp mặt mình vào mặt Châu Tố, mũi anh rõ ràng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của cô cùng cảm xúc mềm mại khi tiếp xúc với làn da mặt cô.

Trước đây anh chưa bao giờ gần một cô gái như vậy, hơi thở của anh như ngưng trệ.

Từ góc độ của Châu Tố, cô hơi ngạc nhiên mộc chút, sau đó tim đập nhanh như hươu con chạy loạn trong rừng, cả khuôn mặt bắt đầu nóng bừng.

"3, 2, 1, dừng lại!"

Người dẫn chương trình thông báo trò chơi kết thúc.

Châu Tố dùng ngón tay cầm lấy cốc giấy, vừa định quay đầu lại nhìn Lục Giản, không ngờ lần này anh lại lên tiếng trước cả cô --

"Xin lỗi."

Cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khác thường của anh.

Giọng điệu vẫn nghiêm túc như vậy, nhưng vành tai anh lại đỏ bừng.

Lục Giản nói xong thì đi nhanh xuống bục, để lại Châu Tố sửng sốt đứng tại chỗ.

Người này có ý gì đây???

Cô sững người một lúc rồi mới phản ứng lại được, anh là vì vừa rồi không cẩn thận đụng phải mặt cô nên cảm thấy bản thân có hơi đụng chạm quá nên mới xin lỗi cô?

Cô chớp mắt và không thể nhịn được cười.

Người này nghiêm túc đến mức đáng yêu chết mất.

-

Châu Tố trở lại chỗ ngồi của mình, mọi người gom mấy chục cái ghế lại thành một hình tròn có hơi bầu dục một chút, cô nhìn Lục Giản đang ngồi đối diện bên phải.

Nam sinh ngồi trên ghế, anh hơi cúi đầu thấp xuống, cảm xúc dường như đã nguôi ngoai đi rất nhiều.

Sau khi trò chơi truyền nước bằng cốc kết thúc, tiếp theo là trò đánh trống chuyền bóng, luật chơi rất đơn giản, bắt đầu chuyền cùng lúc bốn quả bóng bay rồi dừng lại là bốn người đang cầm bóng trên tay sẽ phải lên sân khấu cùng chấp nhận hình phạt.

Trò chơi này cũng là để thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau giữa hai lớp, sau vòng đầu tiên, những quả bóng bay được nhanh chóng được truyền qua tay tất cả mọi người.

Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, Châu Tố nhìn quả bóng càng ngày càng gần mình, cô tự hỏi không biết có bản thân có thể may mắn đến như vậy không?

Cuối cùng, đúng như cô ấy mong đợi --

Trước khi tiếng trống dường lại, người bên cạnh trực tiếp ném bóng vào trong tay cô.

Châu Tố: ?

Ngồi bên cạnh cô là một nam sinh của khoa máy tính, cậu ta sống chết không muốn đi lên, nói quả bóng đã đến tay Châu Tố rồi thì phải là Châu Tố lên mới đúng chứ, ai ngờ Châu Tố cũng rất thoải mái, trực tiếp đứng lên đi lên sân khấu.

Tất cả mọi người ở đó lập tức vỗ tay, ngoại trừ cô, ba nam sinh còn lại đều là nam sinh của lớp máy tính. Bọn họ thấy người bị phạt cùng là Châu Tố tiêu điểm của buổi kết nối này hôm nay thì đều xấu hổ, cũng rất hưng phấn.

Người dẫn chương trình nói ba nam một nữ nên chơi trò gì, cuối cùng Châu Tố rút được tấm thăm bị phạt là "hát một bản tình ca", sau đó bốn người họ đã cùng nhau hát một bài hát tình yêu, "Khinh khí cầu tỏ tình".

Nhạc dạo vang lên, trong đó có hai nam sinh giả vờ như là gay nắm tay nhau hát, chọc mọi người được một trận cười vang.

Châu Tố không để ý đến ba nam sinh này lắm, mà cô nhìn về phía Lục Giản ngồi dưới sân khấu, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, dường như không hề hứng thú với chuyện này.

Đúng như cô đoán.

Sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, ba nam sinh lần lượt theo thứ tự bắt đầu hát, giọng chay của mấy người này chọc mọi người ở đây bật cười, mọi người giả bộ la hát muốn đuổi bọn họ xuống.

Nhưng khi đến lượt Châu Tố cất tiếng hát, bầu không khí hoàn toàn thay đổi.

"Anh nói sẽ rất khó để theo đuổi được anh, muốn em biết khó mà lui, quà không cần chọn món đắt nhất, chỉ cần lá rơi của đại lộ ..."

Giọng của cô nhẹ nhàng uyển chuyển rất hay, khác hẳn ba nam sinh còn lại, những nam sinh khác vốn đang ồn ào, lúc này lại nhìn chằm chằm bóng dáng trong chiếc váy đỏ trên sân khấu.

Bên cạnh Lục Giản có mấy nam sinh khích động, "Mẹ nó, hay thật đấy, nữ sinh xinh đẹp này tên gì nhỉ?"

"Lát nữa tao sẽ đi xin số điện thoại của cô ấy!"

"Mày nghĩ hay lắm, người ta còn lâu mới đưa cho mày ha ha ha..."

Bên tai của Lục Giản, một bên xen lẫn giọng nói hưng phấn của đám con trai, một bên tiếng hát của Châu Tố vẫn không ngừng, cuối cùng lần anh cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc Châu Tố đang hát đến câu "Ánh mắt của anh nói cho em biết anh cũng muốn em", cô giống như có thần giao cách cảm cũng nhìn anh.

Bốn mắt chạm nhau, Lục Giản thấy khóe môi cô khẽ nở nụ cười, nháy mắt một cái cực nhanh với anh.

Đám nam sinh bên cạnh Lục Giản muốn phát điên rồi: "Không phải cô ấy vừa nháy mắt với tao đấy chứ!"

"Cư* á! Rõ ràng là đang nhìn tao."

Lục Giản: "... "

-

Sau khi trò chơi kết thúc, sau đó là hoạt động tự do, trong biệt thự có phòng hát karaoke, có bàn chơi mạt chược, chơi board game, chơi bi da và các hoạt động khác nhau đều có sẵn.

Châu Tố vừa hát xong thì về chỗ của mình, có mấy nam sinh khác đến mời cô tiếp tục đi hát, thái độ lấy lòng rất rõ ràng, nhưng cô khéo léo từ chối.

Cô nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng Lục Giản ở đây, cô đứng dậy đi lên tầng hai đi dạo, đẩy đại một cửa phòng ra, cô thấy trong đó có Bối Doanh Doanh đang ngồi cùng Du Hàn, bọn họ chuẩn bị chơi trò Mafia.

"Nào nào, lại đây, Châu Tố cùng chơi đi."

Châu Tố không từ chối được lời mời nhiệt tình của bạn cùng lớp, đành phải ngồi xuống bên còn lại của Bối Doanh Doanh, nói nhìn bọn họ chơi, Bối Doanh Doanh nắm tay cô cười nói: "Vừa rồi em nhìn thấy có rất nhiều người mời chị đi hát."

Bạn đang đọc bộ truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh tại truyen35.shop

Châu Tố tựa vào vai cô nói: "Nhưng chị hát không nổi nữa rồi."

Bọn họ bắt đầu tìm Mafia, Du Hàn ở bên cạnh chơi cùng Bối Doanh Doanh, Châu Tố ngồi một lúc không muốn ở đây nữa, nói không muốn ăn thức ăn cho chó nên rời đi.

Cô ra khỏi phòng, chạy lên tầng trên, chạy đi khỏi tầng hai ầm ĩ.

Trên tầng ba là khu nghỉ ngơi, có rất nhiều phòng, tối nay có thể trực tiếp ở đây nghỉ nơi, đại đa số người sẽ chơi ở đây xuyên đêm luôn.

Cô ôm tâm tình đi tìm Lục Giản, tìm khắp các phòng, cuối cùng cô mở ra cánh cửa của một phòng "ngôi nhà ngủ trong khoang không gian".

Bên trong trên dưới có tổng cộng tám cái hộp tròn, bên trong đều có không gian riêng, Châu Tố vừa đi vào, liền nghe thấy tiếng gõ bàn phím, ngay sau đó, cô nhìn thấy Lục Giản ngồi ở trên giường bên trong cùng, cúi đầu ôm máy tính để lên chân.

“Lục Giản, sao cậu lại ở đây?” Mọi người đang chơi game, nhưng anh lại chỉ ở lại đây một mình, “Cậu không xuống chơi với họ sao?

Anh nhìn lên, và một cảm xúc thoáng qua mắt anh, "Tôi đang làm bài tập."

Châu Tố "Ồ" một tiếng, sau đó liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, vòng khung của giường dường như bao lấy bọn họ vào một không gian chật hẹp.

Lục Giản hơi sửng sốt, anh quay đầu nhìn về phía cô, cô ôm chân, đầu tựa vào đầu gối, mềm giọng nói anh: "Bài tập của cậu nhiều lắm sao?"

"...Ừm."

Châu Tố mím môi, ánh mắt miêu tả từng đường nét trên gương mặt anh, một lúc sau mới nói: "Lục Giản, mình phát hiện ra lên đại học có rất ít người chăm chỉ học tập được như cậu, mình cực kỳ ngưỡng mộ cậu."

Bàn tay đang gõ máy tính của Lục Giản dừng lại, hầu kết chuyển động, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

"Lục Giản, sau này mình có thể đi theo cậu cùng nhau đi thư viện không? Mình cảm thấy mình cần có một người giám sát mới có thể tập trung học tập."

"Cậu có thể gọi bạn cùng phòng cậu đi cùng."

"Bạn cùng phòng của mình cũng không thích đi thư viện, mà mình phát hiện lần trước cậu và mình cùng nhau đi thư viện, cả mình và cậu cùng đọc sách hiệu suất rất cao, chắc là do ngồi cùng với cậu, mình không thể không chuyên tâm học tập." Cô mỉm cười.

Lục Giản im lặng một lúc: "Tôi cũng không thường xuyên đi thư viện."

Cô khẽ hừ một tiếng, "Cậu nói dối, rõ ràng mình nghe Doanh Doanh nói, cậu hai ba ngày đều chạy đi thư viện một lần."

Giọng của cô nhẹ nhàng mềm mại, giống như đang làm nũng với bạn trai, Lục Giản cảm giác máy tính trên đùi không ngừng tỏa nhiệt, đáy lòng của anh bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Mấy giây sau, anh đóng máy tính lại, đang định đứng dậy rời đi, tay áo lại bị cô kéo lại.

Anh nhìn cơ thể của Châu Tố đang áp sát lại gần, đôi môi đỏ của cô khẽ mở: "Mình cảm giác cậu cứ luôn tránh mình."

Anh run lên: "Không có."

"Vậy sao mỗi lần mình lại gần cậu lại muốn đi? Cậu được lắm, chiếm tiện nghi của mình xong thì lại thế này." Cô cố nén cười.

Ba từ "Chiếm tiện nghi" của thốt ra, cả người Lục Giản cứng lại, trong đầu không tự chủ nhớ lại vừa rồi hai người có tiếp xúc thân mật khi chơi trò chơi...

Châu Tố thấy sắc mặt anh thay đổi, cô không nhịn được bật cười: "Đùa cậu thôi, là mình chiếm tiện nghi của cậu, được chưa?"

Cô đứng lên: "Cậu ở đây làm bài tập đi, mình không làm phiền đến cậu nữa."

Cô nói xong thì rời đi, Lục Giản ngồi xuống xuống, bật máy tính lên, nhìn màn hình lít nha lít nhít ký hiệu, bỗng chốc anh ngồi đó thất thần, nhưng nhưng rất nhanh ép bản thân phải quay lại bên trong thế giới riêng của mình.

Lục Giản yên tĩnh gõ máy tính một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đóng máy tính lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ra, anh nhìn thấy dưới chân giường bên ngoài cùng có một đôi giày cao gót màu đen.

Châu Tố dường như đã ngủ say, mái tóc đen dài xõa trên giường, che mất nửa khuôn mặt cô.

Anh vô thức liếc nhìn, trong tấm rèm che nửa giường, Châu Tố đang nằm nghiêng cuộn người trong chăn bông, hai mắt nhắm lại. Đôi chân dài mảnh khảnh hiện lên dưới lớp chăn phủ lên trên, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra bên ngoài, ngón chân hơi cuộn lại.

Anh vội ngoảnh mặt đi, cố gắng đè nén cảm xúc xa lạ trong lòng, đứng lặng người không nhúc nhích.

Vài giây sau đó, anh nhìn ra cửa, xác nhận không có ai, anh giơ tay kéo tấm rèm bên kia giường của cô lại, che kín kẽ.

Sau đó, nhanh chóng rời đi.

-

Sau khi chương trình kết nối kết thúc, đều khiến cho người ta buồn bực nhất là tất cả mọi người đều muốn có phương thức liên lạc với Châu Tố, nhưng lại phát hiện ai cũng bị cô từ chối, Lục Giản ở trong lớp nghe thấy có người thảo luận: "Mày nói Châu Tố kia không có bạn trai á hả, kỳ lạ thật đấy."

"Kỳ lạ cái gì, chắc chắn là người ta chướng mắt đồ xấu xí mày rồi, ha ha ha."

"Tao tới bến với mày luôn."

"Không chừng người ta là nữ thần lạnh lùng đó, người theo đuổi cô ấy chắc phải bằng cả đội bóng."

Lục Giản đọc sách, những lời này lọt vào trong tai anh, bất người đúng lúc này anh nhận được một tin nhắn: [Lục Giản, tối nay cậu có đến câu lạc bộ rubik không?]

Tin nhắn đến từ nữ thần lạnh lùng mà tất cả mọi người muốn mà không có được.

Lục Giản trầm mặc một lúc, sau đó trả lời: [Sao thế.]

[Không có gì, chỉ là thắc mắc hỏi một chút thôi.]

Lục Giản: [Có.]

Đầu bên kia không nhắn tin lại, Lục Giản cũng không có tâm tư dư thừa nghĩ đến mấy cái này. Mấy ngày nay Châu Tố thỉnh thoảng sẽ đến tìm anh hỏi mấy câu, những đều rất bình thường, không chắc bọn họ có được coi là bạn bè của nhau không.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngoan, Đừng Sợ Anh, truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh , đọc truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh full , Ngoan, Đừng Sợ Anh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top