Lục Giản nói xong câu này rồi rời đi, bỏ lại Nam Vân một mình ngồi đó với gương mặt ngạc nhiên.
Vừa rồi Lục Giản nói cô ta cái gì cơ?
Nói cô ta nhiều chuyện?
Cô ta có ý tốt nhắc nhở Lục Giản, bảo anh đừng để bị dáng vẻ xinh đẹp bên
ngoài của Châu Tố lừa gạt, vậy mà anh lại nói cô ta không nên xen vào
chuyện của người khác?!
Châu Tố làm thế nào mà có thể được nhiều nam sinh yêu thích như vậy chứ, ngay cả Lục Giản cũng nói chuyện giúp cho Châu Tố...
Nam Vân cắn môi, nhìn bóng lưng rời đi của Lục Giản, suýt chút nữa là bật khóc.
-
Châu Tố được Lý Đình chở chạy ra khỏi đại học Z, thuận tiện lượn một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa TRAPUB.
Lý Đình xuống xe, nhìn vẻ mặt không vui của Châu Tố, anh ta cũng đoán được là có chuyện gì.
Mất ngày trước Lý Đình nghe nói Châu Tố đang theo đuổi một nam sinh.
Lúc anh ta nghe được tin tức này, trong lòng cực kỳ khó chịu, muốn chạy đi
chất vấn Châu Tố nhưng bản thân lại không có tư cách nào để hỏi. Anh ta
thích Châu Tố, nhưng cũng biết Châu Tố không thích mình.
Hai người chẳng qua đều là những người yêu mà không có được người mình yêu.
"Tâm tình không tốt mới nhớ đến bọn tôi hả?" Lý Đình lạnh nhạt hỏi một câu.
Châu Tố xụ miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời, chớp chớp mắt nói, "Không phải là vì còn các cậu ở bên mình sao?"
Lý Đình đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, vỗ đầu của cô, "Đi vào đi, bọn họ đều đang đợi cậu đấy."
Châu Tố đi theo vào trong pub, Hiểu Nhiên và Quần Thủng đều đang ở đây, đúng lúc hôm nay có sinh nhật một người trong đám bọn họ, tổ chức ở đây
luôn.
Đám bạn thấy hai người đến, "Châu
Tố cậu được lắm, sinh nhật của mình mà cậu lại chạy đi thông đồng với
tên đàn ông khác." Một nam sinh trêu đùa.
Cô mỉm cười, "Không phải lương tâm áy náy nên mình "quay về đầu thú" đây sao?"
"Phạt, phải phạt cậu mới được, cậu uống ba ly đi rồi mới nói chuyện tiếp!"
Châu Tố phối hợp với đám người đang ồn ào này uống liên tục ba ly rượu, có
nam sinh hô hào kêu cô uống nữa, trực tiếp bị một ánh mắt của Lý Đình
dọa ngậm miệng.
Châu Tố không quan tâm
bọn họ, tiếp tục ngửa cổ uống tiếp, Hiểu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô:
"Chị em làm sao thế hả, tâm trạng không vui?"
Châu Tố đặt ly rượu xuống, quay đầu ôm bả vai bạn thân vùi đầu vào hõm cổ cô bạn, "Lục Giản là đồ quỷ sứ."
"Mình biết ngay là vì cậu ta mà... Sao thế."
"Mình nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với nữ sinh khác, không để ý đến mình, mình tức giận."
"Ài, mình cảm thấy nam sinh đó không thích hợp để nói chuyện yêu đương đâu,
cậu không cần phải chủ động như thế, cho dù hai người có ở bên nhau được cậu ta cũng sẽ trân trọng cậu sao? Hơn nữa, mình cảm thấy cậu ta không
nhìn thấy điểm tốt của cậu, nếu mình mà là nam sinh đó, mình đổ cậu từ
lâu rồi."
Châu Tố cười, "Nhưng mà cậu ấy bản chất là đầu gỗ như vậy mà." Cô thích anh, cũng không còn cách nào khác.
Đám Quần Thủng cũng đi tới, "Tố Tố, hay là để mình đi nói bóng gió một chút thể thử thái độ của Lục Giản giúp cậu nhé? Hay là mình giúp cậu hỏi em
cậu ta thích kiểu con gái như thế nào?"
"Nếu muốn nói thì nói Tố Tố không cần theo đuổi cậu ta nữa, như thế đã cho cậu ta mặt mũi rồi."
"Được rồi, được rồi," Châu Tố xua tay, "Không nói chuyện của mình nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu mà."
Lý Đình trầm giọng nói: "Không nói nữa."
Mọi người cũng không bàn tán nữa, Châu Tố yên tĩnh ngồi một góc, nghe bọn
họ ca hát, còn cô thì uống rượu. Qua một lúc cô bắt đầu hơi say say, nói muốn về ký túc xá.
Lý Đình đưa cô về, đến dưới lầu ký túc xá, Châu Tố vẫy tay chào anh ta: "Mình về trước đây, ngủ ngon nhé."
Lý Đình nhíu mày, lên tiếng gọi cô lại, giọng rất trầm: "Tên kia đáng vậy sao?"
Châu Tố cụp mắt, không quay đầu lại: "Lý Đình, có rất nhiều thứ, không thể khống chế được."
Nam sinh trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Cậu lên đi."
Lý Đình lái xe rời đi, Châu Tố ngửa đầu nhìn ký túc xá, lại cảm thấy bây
giờ trở lại ký túc xá cô sẽ buồn bực đến phát điên mất, cô không muốn đi vào, dứt khoát ngồi xổm dưới gốc cây nhãn.
Nếu không phải đã uống say, cô sẽ không giữ hình tượng như vậy.
Trong lúc đầu óc mơ màng, cô mở Wechat của Lục Giản ra, "Đồ ngu ngốc, đàn ông thối, cậu thì có gì tốt chứ..." Cô càng mắng cảm xúc càng xộc lên não,
bấm "Voice call" lúc nào không hay.
Đến khi điện thoại rung lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Giản: "Alo."
Cô ngẩn người, đưa di động áp vào tai, hỏi: "Ai đấy, gọi cho tôi làm gì."
Lục Giản: "..."
"Là cậu gọi tôi."
Đầu óc Châu Tố choáng váng, :Cậu là tên Lục móng heo kia à."
Anh hơi sửng sốt, sau đó anh nghe thấy cô nói tiếp: "Bây giờ mình đang ở dưới ký túc xá, mình đáng thương quá "nấc"."
Lục Giản nhìn quyển sách chuyên ngành trên mặt bàn, hầu kết chuyển động, lạnh nhạt mở miệng: "Lên phòng đi."
"Hu hu hu mình muốn gặp cậu, mình mặc kệ, mình không gặp được cậu mình sẽ không lên lầu đâu..."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây: "Vậy cậu ở đó đi."
Châu Tố sửng sốt, sau đó cao giọng: "Lục Giản mình ghét cậu!" Vừa dứt lời cô lập tức cúp máy, vùi đầu vào đầu gối.
Sao người này có thể lạnh lùng như vậy chứ!
Cô nhỏ giọng nức nở khóc.
Mấy phút sau, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói ——
"Châu Tố."
Cô ngước lên nhìn thì thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Giản. Anh khoác một cái áo khoác màu đen, đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, ánh mắt
vẫn như trước đây bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.
"Không, không phải cậu nói không đến sao?" Cô khóc thút thít.
Anh ngước mắt lên nhìn, xung quanh có rất nhiều người tò mò nhìn về phía này, anh có hơi xấu hổ: "Cậu đứng lên trước đi."
Cô định đứng lên, nhưng rồi vươn tay về phía anh: "Chân mình tê rồi."
Cực kỳ giống tên lưu manh ăn vạ.
Lục Giản cụp mắt, đành phải kéo cô lên, vào giây phút anh nắm lấy bàn tay
mềm mại của cô, cảm xúc kỳ lạ dưới đáy lòng một lần nữa lại dâng lên.
Cô đứng trước mặt anh, ánh mắt lăm lăm nhìn chằm chằm anh: "Lục Giản, mình thật sự chán ghét cậu chết đi được."
Hốc mắt cô đỏ lên, khóe mắt còn đọng nước mắt, cả người toàn mùi rượu, lần
đầu tiên Lục Giản cảm giác được chân tay mình luống cuống, cả một lúc
lâu sau mới có thể nói được một câu: "Cậu đi lên lầu nghỉ đi."
"Mình không muốn."
"... Vậy cậu muốn làm gì?"
Cô mếu máo nói: "Mình đói lắm, tối nay mình còn chưa ăn cơm, cậu phải đi ăn cơm cùng mình."
"Tôi còn đang đọc sách."
Cô nghe vậy thì nước mặt dường như lại chực trào, Lục Giản lại mở miệng, hỏi cô: "Cậu muốn ăn gì?"
"Cháo ở cửa Nam."
Anh lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Lục Giản cũng không biết bản thân bị làm sao, vì cô mà anh đã thỏa hiệp hai lần. Loại chuyện cùng nữ sinh đi ăn trong tình cảnh này, là lần đầu
tiên trong cuộc đời của anh.
Châu Tố đi theo anh ra đến cửa Nam, đi đến phố bán cháo, sau khi cô gọi đồ ăn, hỏi anh muốn anh gì, anh nói mình không ăn.
Anh ngồi cùng cô, yên lặng nhìn cô ăn cháo, ăn cháo xong hai người đi trở
về cuối cùng cô cũng nói ra chuyện của mình: "Lục Giản, hôm nay tâm tình mình rất kém."
"Sao thế."
Cô kể lại chuyện hoạt động nhóm môn tiếng Anh của mình với anh, anh nói:
"Cậu đã cố gắng hết sức rồi, chuyện này không liên quan gì đến cậu."
"Nhưng đây không phải chuyện khiến cho mình không vui nhất." Cô quay đầu nhìn
anh, thẳng thừng kiêu ngạo than thở: “Còn nữa, hôm nay mình đến câu lạc
bộ thấy cậu và Nam Vân nói chuyện với nhau, cậu cũng không để đến mình,
mình ăn dấm."
"..." Anh chưa từng thấy cô gái nào thẳng thắn như cô.
Châu Tố: "Cậu nói đi, có phải cậu thích Nam Vân không?"
Cô thấy Lục Giản không trả lời, cô tưởng anh ngầm thừa nhận: Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu thích Nam Vân, Lục Giản hóa ra cậu là người như vậy... "
Anh quay đầu nhìn cô, bất đắc dĩ: "Cậu đang nói linh tinh cái gì thế."
"Vậy có nghĩ là cậu không thích Nam Vân?"
"... Tôi còn không nói chuyện với cô ta."
Châu Tố hít mũi một cái, khóe miệng bắt đầu không giấu được nụ cười, "Vậy mình yên tâm rồi..."
Lục Giản không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước, cô nói: "Lục Giản,
mình có hơi say rồi, cậu có thể dìu mình đi một đoạn được không."
Tâm trạng tốt lên bắt đầu mặt dày hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!