“Ngây ra đó làm gì, vào nhà thôi.” Mộ Tấn Dương quay đầu lại thấy cô đang ngây người đứng tại chỗ bèn kéo tay cô đi vào trong biệt thự.
Diệp Du Nhiên vừa theo anh đi vào trong, vừa tò mò nhìn anh: “Tại sao anh mang giỏ trái cây về lại vứt đi vậy?”
“Không vứt thì chẳng lẽ em muốn ăn hả?” Mộ Tấn Dương quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, như thể nếu cô nói một câu “Muốn ăn”, anh sẽ quay lại nhặt nó về cho cô vậy.
Diệp Du Nhiên bĩu môi, lẩm bẩm: “Nếu là muốn vứt bỏ thì vì sao phải mang về mới vứt chứ…”
“Đồ mình mua, dù có vứt bỏ cũng phải vứt vào thùng rác của nhà mình.”
Mộ Tấn Dương nói rồi bước tới trước mở cửa, nhưng giọng anh lại vang rất rõ bên tai Diệp Du Nhiên.
Đồ mình mua, dù có vứt bỏ cũng phải vứt vào thùng rác của nhà mình.
Chậc, tính chiếm hữu với tính kiểm soát mạnh thật.
Diệp Du Nhiên chỉ dám âm thầm nói xấu trong lòng, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái một cách không thể giải thích được.
Cố Hàm Yên bị cô chọc tức đến nỗi quăng hết trái cây xuống đất, kết quả Mộ Tấn Dương chỉ liếc nhìn rồi mang trái cây về vứt vào thùng rác trước nhà.
Làm cô có một loại cảm giác “Những thứ do vợ tôi mua, dù có vứt đi cũng không thể để người ngoài cầm đi vứt”.
Trong lòng Diệp Du Nhiên vui rạo rực, cô theo anh vào nhà thì thấy anh đã đi tới phòng của Thịt Bò.
Cô đi qua nhìn anh đổ nước và thêm thức ăn cho Thịt Bò, rồi theo anh ra ngoài.
“Em theo anh làm gì?” Mộ Tấn Dương đi vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu ăn, vừa quay đầu lại thì thấy cô đứng sau lưng mình bèn hỏi.
Nụ cười trên khuôn mặt của Diệp Du Nhiên không thể che giấu: “Anh nhỏ mọn như vậy đúng là nhìn không ra đấy.”