Chương 14 : Ẩn Hồng thảo
Trần Huy Hùng đi tới khu đông người phía trước, dùng thần thức tìm kiếm một hồi cũng gặp được hai người kia. Nhã Phương và Danh Cao đã đi khá xa, họ cứ tưởng Trần Huy Hùng đi phía trước nên cứ đi lên mà tìm, chẳng ngờ hắn bị thụt lại phía sau.
Họ hỏi lý do nhưng Trần Huy Hùng cứ cười cười mà đáp cho qua, hắn chẳng dám nói rõ nguyên nhân là bị lão già bán ốc chọi nói bóng nói gió, làm trúng ngay tim đen.
Cả ba bước nhanh chân đi thẳng theo một hướng. Vì là lần đầu tiên cả ba đi tới nơi có đông người như vậy nên họ cũng chả biết ứng xử thế nào cho hợp lý, đi tới đâu cũng được người ta chào mời tới cửa tiệm, tới đâu cũng nghe tiếng rao hàng của các thương gia.
Tình huống đó thì ba người chỉ biết cười cười chào hỏi rồi vẫy tay cho qua. Bọn họ cũng có tới vài quầy hàng để xem nhưng quan trọng vẫn phải tới tiệm dược liệu để tìm linh thảo.
“Nó kia rồi!” Trần Huy Hùng phát ra tiếng nói, vừa nói vừa nhìn xuống tấm vải trên tay để xác nhận.
Trước mặt ba người hiện ra tiệm dược liệu mang tên Hải Thượng, nó nằm ở một góc khuất nên cũng làm khó cho ba người tìm.
Ba người chung một dáng vẻ bước chân tăng tốc, bọn Trần Huy Hùng vừa tới trước cửa thì liền có một người từ bên trong đi ra. Người đàn ông trung niên đội chiếc mũ vải, nét mặt nhu hòa cười nói.
“Chào mừng đến cửa hàng, ta có thể giúp được gì cho mấy vị?”
“Bọn ta là người của tông môn Minh Vân, đến đây để mua một ít linh dược.” Trần Huy Hùng đáp.
Nghe thấy danh tính của ba người trước mặt thuộc tông môn Minh Vân, người đàn ông kia cũng có chút thay đổi sắc thái, ông ta nói.
“Thì ra là người của tông môn Minh Vân, khánh quen, khách quen. Xin mời vào!”
Cả bọn nở nhẹ nụ cười đưa chân bước vào bên trong, đi theo sau là người đàn ông vừa mới ra đón. Bước vào mới nhận ra, cửa tiệm dược liệu Hải Thượng này bề ngoài có vẻ sơ sài cũ kỉ nhưng khi vào trong lại làm cho người ta choáng ngợp.
Không gian bên trong rộng vô cùng, có hàng hàng lớp lớp các ngăn hộc tủ mà Huy Hùng đoán để dựng linh dược hoặc thảo dược bình thường. Ngay phía trước có dãy bàn ghế để tiếp khách, ở giữa là một cái lư đồng dùng để xông mùi. Chả biết cửa tiệm dùng loại gỗ gì để xông mà mùi hương của nó vô cùng dễ chịu, khiến tinh thần người ta được thư thái.
Từ bên trong có vài người phụ nữ bước ra mang trà mời ba người bọn Trần Huy Hùng. Lúc này mới nhận ra cái người vừa rồi tiếp chuyện chính là chủ của nơi đây. Ông ta giới thiệu tên Lê Vi Nhân, kế thừa cửa tiệm và làm chủ được 20 năm nay.
Ông ta cầm ly trà trên tay uống một hơi rồi đặt xuống, tiếp theo cung kính nói.
“Chẳng hay các vị tiên nhân từ tông môn Minh Vân đến đây có gì c·ần s·ai bảo?”
Vừa nghe thấy thế thì cả bọn đều đồng dạng có nét mặt ngỡ ngàng, Trần Huy Hùng đứng dậy đáp.
“Không dám sai bảo ông chủ, chỉ hỏi ông chủ về một số loại linh thảo.”
“Ồ, linh thảo, các vị tìm đúng nơi rồi đó!”
Lời vừa dứt thì ông ta đã cho vài người nữa ra hầu hạ ba người Trần Huy Hùng. Mọi người nói qua lại vài câu, sau một khoảng thời gian thì dần Trần Huy Hùng cũng hiểu một số điều mà bản thân chưa rõ.
Nơi đây buôn bán các loại linh dược và dược thảo được thu mua lại từ các thương nhân ở các vùng khác, cửa tiệm này là cửa tiệm lớn nhất trong thành nên thường xuyên có người đến mua. Người ở tông môn Minh Vân chính là một trong số các khách quý của bọn họ.
Thấy đám người Trần Huy Hùng đã hiểu chuyện vị chủ cửa tiệm mới đứng dậy, bản thân ông ấy đi về bên phải tới một gian bày trí các loại hộc tủ gỗ.
“Ngươi lại đây, đưa ta xem ngươi cần loại linh thảo nào.” Ông ta nghiêm mặt nói.
Trần Huy Hùng hiểu ý liền bước về phía đó, hắn đưa tay mà lấy ra miếng vải ở vạt áo đưa cho chủ cửa tiệm. Ông ta cầm lên xem xét một hồi lâu, chân máy hết nhíu vào lại dãn ra, cuối cùng mới nghiêm mặt nói.
“Các loại linh thảo này cũng chỉ là dạng thường mà thôi không hiếm lắm. Để ta đi lấy!”
Nói rồi ông ta đi vào trong một gian phòng kín để lại mình Trần Huy Hùng đứng đợi. Huy Hùng quay mặt qua phía Danh Cao và Nhã Phương, gật đầu lộ ý mọi chuyện đã ổn. Một lát sau vị chủ cửa tiệm dược liệu quay lại, đi bên cạnh còn có một người nam nhỏ tuổi. Trên tay hai người là vô số hộp gỗ, nhìn vào có thể cảm nhận được xung quanh có linh khí dao động nhẹ.
“Đây là các loại dược liệu các ngươi cần!” Người chủ tiệm đặt hộp gỗ lên bàn nhẹ giọng nói.
Nghe vậy Trần Huy Hùng cũng vui vẻ mà chạy lại xem xét. Vừa mở các hộp ra thì nó tỏa ra mùi hương lạ kỳ lại còn có linh khí, khiến chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy thoải mái.
“Ngươi xem đi đây là linh thảo Gai Mắt Mèo, Lá Sả vạn năm tuổi, nấm Hắc Linh Chi, Lục Hoà Bình, Tâm Sen thảo, Vạn Thọ linh.”
“Ngoài ra còn có một loại linh dược có tên Ẩn Hồng Thảo. Loại này hơi lạ vì nó có hai loại dương và âm. Hai loại này phân biệt bằng biểu hiện nhưng mà nhìn trong miếng vải thì ta chẳng thể phân biệt được ngươi cần loại nào. Việc này chắc phiền ngươi xem xét rồi.”
Nói rồi ông ta mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong đặt loại thảo dược mà có hai hình dạng như vừa nói. Hình dạng của nó hơi kỳ lạ, Ẩn Hồng Thảo có những chiếc lá nhỏ mọc xen kẽ với nhau. Một bên là loại có khí màu xanh nhàn nhạt tỏa ra, còn một bên màu hồng.
Trần Huy Hùng nghiêng mặt quan sát, hắn ngắm nghía thật kỹ để so sánh xem đâu mới là loại cần mua. Tò mò nên Huy Hùng muốn đưa tay dụng vào xem thử liệu chúng có khác biệt gì, bất chợt hai loại đã xảy ra biến hóa.
Cái loại có khí màu xanh khi đụng vào thì nó vẫn bình thường nhưng cái loại màu hồng chỉ vừa mới đưa ngón tay lại gần đột nhiên các lá nhỏ hai bên lại khép chụm vào nhau. Bất chợt trong lòng Huy Hùng có suy nghĩ.
“Đây là..?”
Hắn quay mặt sang hỏi ông chủ cửa tiệm.
“Tại sao một bên khi ta đụng nào thì bình thường, còn một loại lại xảy ra hiện tượng lá chụm lại vậy ông chủ?”
Vị chủ cửa hàng nghe vậy thì phì cười nói.
“Điều này là đương nhiên vì loại có phản ứng nó mang thuộc tính âm, còn loại kia mang tính dương. Hai loại đều có công dụng khác nhau nên ngươi hãy phân biệt cho đúng.”
Nghe vậy Trần Huy Hùng lại đặt tay lên miệng suy nghĩ, chợt hắn nhớ tới lời mà Lý Văn Bá đã dặn trước khi đi. Lúc đó Văn Bá nói.
“Có một loại linh thảo mà bọn ta thường gọi chơi là thiếu niên khảng khái và nữ tử e thẹn. Ngươi hãy ráng phân biệt nha! Loại linh thảo này đặc tính mạnh lắm. Cái chúng ta cần là loại thiếu niên khảng khái đó.”
Xong câu nói đó thì Lý Văn Bá cười cười bỏ đi.
Lúc đó Trần Huy Hùng chả hiểu gì, hắn hỏi lại mà cứ nghe Lý Văn Bá bảo tới đó sẽ biết, nên thôi không hỏi nữa. Giờ thấy cái loại này hiển nhiên chính là thứ mà Lý Văn Bá đã nói đến.
Quả thật hai loại này nhìn qua chẳng khác gì nhau, chỉ có tu sĩ dùng thần thức mới phát hiện được lớp linh khí có màu nhàn nhàn xung quanh, còn lại chỉ có cách phân biệt bằng biểu hiện của chúng.
“Nữ tử e thẹn chắc thuộc tính âm rồi, mỗi khi đụng vào thì khép lá, chắc chắn không sai. Còn loại cần mua chắc hẳn là loại có ánh linh màu xanh nhạt kia.” Trần Huy Hùng thầm nghĩ.
Nghĩ xong xuôi, Trần Huy Hùng đặt chiếc hộp chứa hai loại xuống đất, lúc này cả hai lại trở về trạng thái giống nhau. Huy Hùng nhìn về phía ông chủ cười nói.
“Ông chủ tính cho ta đi, ta chọn xong rồi!”
Xong câu nói, đột nhiên Trần Huy Hùng cảm nhận được một loại khí tức từ đâu xông tới đây. Từ lúc bước vào cửa tiệm, để ngăn có chuyện bất trắc nên hắn đã dùng thần thức của bản thân thả ra bốn phía. Giờ đây bất thình lình lại cảm nhận được nguồn năng lượng, tâm lý có chút e sợ.
Từ đâu bên tai lại nghe rõ có tiếng bước chân vang lên, tiếng chân dồn dập rõ ràng là đi nhanh về phía này.
“Cậu chủ, cậu chủ vào đây đi, ta nghe nói linh dược của cửa tiệm này tốt lắm.”
Trần Huy Hùng đảo mắt ra cửa nhìn, chợt thấy hai người Danh Cao và Nhã Phương cũng nhìn theo, hiển nhiên họ cũng cảm nhận được. Trước cửa lúc này có hai bóng ảnh của hai người đàn ông một to một nhỏ đang bước vào. Người nhỏ con liên tục phe phẩy chiếc quạt, cố tình nịnh bợ cái người to lớn bên cạnh.
Khuôn mặt người to con còn khá trẻ, chỉ đâu ngang tuổi với Huy Hùng nhưng cơ thể thì to lớn cục mịch chả khác gì con bò mộng.
Vừa bước vào cửa tiệm đã ồn ào.
“Người đâu mau ra tiếp đãi cậu chủ của ta.”
“Dạ dạ ra ngay!” Người bên trong đáp vọng ra.
Tiếng nói vừa cất lập tức có hai người đi ra cửa tiếp khách. Hai người một to một nhỏ mới tới liền gây ra một hồi náo động, phá tan bầu không khí yên tĩnh của cửa tiệm Hải Thượng.
Lúc này ba người bọn Trần Huy Hùng đều quan sát mọi hành động của người mới vào, cả ba đồng dạng đều có chung một suy nghĩ.
“Sao nhìn tên này lại có chút quen quen?”
Chợt nghe người tạp dịch trong tiệm đứng bên cạnh hai người kia lên tiếng.
“Ui chao, hai vị cũng là người của tông môn Minh Vân sao?”
Vừa nghe mấy lời này tên to con đã nghiêm sắc mặt nhìn xuống người tạp dịch hỏi.
“Sao lại là cũng, chả lẻ còn có người của Minh Vân đến đây?”
Hắn ta nói xong thì đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, bỗng có bộ dạng đã phát hiện ra gì đó, có thể hắn đã nhận ra sự hiện diện của bọn Hùng, Danh, Phương.
“Này Bùi Chung Công, ngươi nhìn ba tên kia xem có nhận ra không, sao ta cảm giác hơi quen mắt nhỉ?” Tên to con liếc sang người bên cạnh hỏi.
Gã nhỏ con tên Chung Công gì đó cũng nhìn về phía ba người kia, mặt hắn đâm chiêu nghĩ ngợi, chợt như nhớ ra lên tiếng.
“A, ta nhớ rồi, ba tên này là ba tên lúc ở kỳ khảo nghiệm đã về núi Đông Minh Vân.”
“Ồ! hèn gì ta có chút quen mắt, thì ra là mấy tên cậu ấm cô chiêu, cơ thể bột mì núi Đông. Haha.” Tên to xác cười to đáp lại.
Nghe mấy lời có ý xiên xỏ như thế, Danh Cao không chịu được mà đứng lên nói.
“Này, ngươi nói như vậy là muốn gì hả, ta và ngươi đâu có gây gổ gì với nhau!”
Lúc này hình như ba người bọn Trần Huy Hùng cũng nhận ra tên này. Trong nhóm các học trò lúc khảo nghiệm chỉ mình hắn là có thân hình lực lưỡng nhất, bài kiểm tra thể lực hắn cũng đứng hạng đầu tiên. Sau đó hắn hình như bái lạy, gia nhập vào núi Bắc.
Lúc này tên to con đó cũng tiếp lời.
“Hừm, không gây gổ sao!”
Đột nhiên ánh mắt hắn bắt gặp thứ gì đó ngay trên tay Huy Hùng, lập tức nhanh như cắt hắn lao thân tới cạnh Trần Huy Hùng. Tên to xác một tay lấy hộp, tay còn lại hất văng Huy Hùng ra một phía rồi phi về chỗ cũ. Hành động này dường như chỉ diễn ra trong cái chớp mắt.
Huy Hùng lúc nãy đã dùng thần thức cảnh giác nhưng tên này quá nhanh, chỉ trong chớp mắt hắn đã hất Huy Hùng đi một khoảng. Trần Huy Hùng chưa té, chỉ hơi lọm khọm thì được hai người Danh Cao và Nhã Phương đỡ dậy. Mắt hắn nhìn hai người Cao, Phương biểu thị ý không sao.
Lúc này tên to xác mới mang cái hộp về chỗ cũ của hắn, đưa hộp cho tên bên cạnh xem.
“Chung Công, ngươi xem, đây có phải Ẩn Hồng thảo không?”
“Chính xác rồi, ta nghe nói loại linh thảo này giúp bồi thể tráng kiện đó, rất có lợi cho cậu chủ.! Chung Công ngắm nghía một lát rồi đáp
Nghe tên bên cạnh nói thế, gã to xác bày tỏ thái độ hài lòng mà nói.
“Được ta lấy cái này. Ông chủ còn bao nhiêu đem ra đây.”
Vị chủ cửa tiệm nghe vậy thì sắc mặt bình tĩnh nói.
“Đây là hộp cuối cùng của đợt này rồi. Muốn thêm chỉ có đợi chuyến hàng lần sau.”
Lời này lọt vào tài tên to xác khiến hắn có chút khó chịu nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình thường, hắn nói.
“Được, vậy ta lấy tạm. Thứ này bao nhiêu linh thạch.”
“5 viên linh thạch loại thường.”
“Đây, ta cho ông luôn 6 viên, nhớ để đợt hàng lần sau cho ta.” Vừa nói hắn vừa ném cái túi vải nhỏ cho vị chủ cửa tiệm.
“Đi thôi!”
Hắn quay sang nói với người đi bên cạnh, đi được hai bước lại có tiếng ai đó vang lên.
“Đợi đã, Ẩn Hồng thảo đó là của bọn ta lấy trước. Sao tự nhiên ngươi tới lấy vậy hả. Chưa nói ngươi xúc phạm bọn ta, còn dám đánh Huy Hùng nữa.” Danh Cao vẻ mặt tức giận, vỗ túi trữ vật lấy ra thanh đao to. Hắn cầm đao trong tay, hướng ánh mắt rực lửa nhìn tên to xác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!