Chương 16 : Nữ tử e thẹn
Dứt lời nói, vị chủ cửa tiệm tên Lê Vi Nhân lại từ tử trở lại ghế mà an tọa, ông ta thản nhiên cầm ly linh trà trên bàn đưa lên miệng, bình thản như chuyện này chả để vào mắt.
Thấy tình hình hiện tại, Đinh Văn Đinh cũng có chút e dè, hắn không nói gì lại quay sang cầm chiếc hộp chứa Ẩn Hồng thảo. Hắn tuy hống hách, kiêu ngạo nhưng không phải vì vậy mà bất chấp. Việc hai người đồng môn đánh nhau giữa nơi đông người chẳng hay ho chút nào chỉ làm mất mặt tông môn nên đành thôi.
Cảm thấy mục mục đích đã đạt, miệng Văn Đinh nở nụ cười, hắn nhếch mép nói.
“Ở đây hết cái để chơi rồi. Ta đi thôi Công Chung. Chào ông chủ!”
Nói rồi hắn quay người rời đi mà không thèm nhìn lại một cái, tướng đi chễnh chệ rất chiếm diện tích mà bước khỏi đây.
Lúc này mới nhìn lại ba người Trần Huy Hùng, cả ba đều chung một vẻ mặt khó tin khi chứng kiến chuyện vừa rồi. Không ngờ vị chủ tiệm thuốc lại ra tay giúp bọn họ, người này vừa rồi còn nói chuyện thân mật với ba người mà lại là tiên nhân với tu vi cao thâm.
Trần Huy Hùng cùng hai người kia bước đến chỗ vị chủ quán, chắp tay kính cẩn nói.
“Cảm ơn ông chủ đã giúp bọn ta!”
Vị chủ cửa tiệm vẻ mặt vẫn nhu hòa đáp.
“Không cần cảm ơn, ta chỉ ngăn các ngươi phá chỗ này, trùng hợp giúp các ngươi mà thôi.”
Nghe câu nói này vẻ mặt ba người Trần Huy Hùng có chút trầm lại nhưng chẳng nói gì thêm. Họ thu xếp lại chỗ linh thảo cần mua rồi bước chân rời đi.
Đi ra bên ngoài Nhã Phương mới lấy từ túi ra viên đan mà cô được trưởng lão Thị Thúy tặng cho. Lúc trước khi đang luyện dùng thần thức để điều khiển v·ũ k·hí, Nhã Phương có vô tình làm mình b·ị t·hương.
Viên đan dược này có công dụng hồi thể bổ khí giúp khôi phục v·ết t·hương kèm theo linh lực đã hao tổn. Thật may là Nhã Phương đã dành lại một việc để phòng hờ, vừa hay lúc này rất cần để cho Huy Hùng.
Trần Huy Hùng lấy liền bỏ vào miệng, một lúc sau đã cảm giác cơ thể đã khôi phục lại nhiều phần linh lực mất đi, cơ thể trở lại thể trạng khỏe khoắn như lúc đầu.
Cả ba đi một đoạn khá xa, bọn họ định tiến tới bến thuyền bay mà về cho nhanh. Dù có muốn hay không thì cơ thể bọn họ đã tổn hao rất nhiều linh lực sau cuộc đụng độ vừa rồi, nên cả ba không thể nào dùng khinh công mà đi. Việc đi thuyền vừa giúp tiết kiệm linh lực vừa an toàn.
Bến thuyền bay ở đây cũng chỉ là bến nhỏ của khu vực thành Đô Hạ. Họ đặt bến nhằm để cho các gia tộc trong thành sử dụng. Đa số tu sĩ trong thành có tu vi không cao cho nên nhu cầu sử dụng thuyền bay cũng nhiều hơn các thế lực khác.
Trần Huy Hùng lúc trước nghe Lý Văn Bá giải thích. Thuyền bay được tu sĩ dùng một loại đá gọi là Phi thạch để tạo nên. Sau đó chỉ cần truyền linh lực vào thì thuyền sẽ dễ dàng bay lên. Việc để thuyền có thể đi theo lộ trình đã vạch ra thì cũng đơn giản, chỉ cần người đi ghi ra nơi cần đến lên một tấm phù chú. Tu sĩ trông coi sẽ gắn tấm phù chú đó lên thuyền, thế là có thể đưa bất cứ ai về bất cứ đâu mà họ muốn.
Chỉ mất khoảng thời gian ngắn, ba người Trần Huy Hùng đã ngồi lên thuyền bay và bay về. Thuyền bay cũng có nhiều loại khác nhau chủ yếu là khác về tốc độ. Ngồi trên thuyền vẻ mặt Danh Cao có vẻ trầm ngâm, sau một lúc thì hắn mở miệng.
“Kế hoạch của Huy Hùng cuối cùng cũng hỏng bét, chúng ta chả lấy được Ẩn Hồng thảo lại còn xém tí đánh nhau to nữa. May mà nhờ có vị chủ cửa tiêm kia ra tay.”
Nghe vậy thì Trần Huy Hùng nở nụ cười nhẹ. Hắn nhớ lại ban đầu khi mà thấy được tên Văn Đinh khiêu khích Danh Cao thì biết thế nào hai bên cũng phải động tay chân. Cho nên Huy Hùng mới bày ra một kế.
Huy Hùng muốn Danh Cao và hắn lên trước đánh với Văn Đinh nhằm để Văn Đinh mất tập trung mà buông cái hộp xuống. Bởi vì quy định của cửa tiệm là trước khi đi ra khỏi thì không được để đồ vào túi trữ vật nên có thể yên tâm là Văn Đinh vẫn cầm trên tay. Hai người Danh Cao và Huy Hùng đã cố lao lên thật nhanh để hắn mất cảnh giác mà buông ra rồi lấy lại.
Kế hoạch ban đầu cũng có thành công khi mà Huy Hùng đã cầm lại được hộp Ẩn Hồng thảo nhưng chỉ một khắc sau lại b·ị c·ướp lại. Bản thân Trần Huy Hùng còn bị một đấm thật đau nữa.
“Ngươi nhìn xem đây là gì!”
Đột nhiên Trần Huy Hùng mở miệng nói. Hắn đút tay lấy trong áo ra vật gì đó nhìn có chút quen mắt.
“Ẩn Hồng thảo? Sao ngươi có hay vậy?”
Danh Cao trông thấy liền nhào tới hỏi. Thì ra đây chính là Ẩn Hồng thảo.
Trần Huy Hùng cười khúc khích, hắn nhớ lại tình cảnh lúc đó buông miệng nói.
“Ngươi nhớ lúc ta cầm chiếc hộp không. Ta đã mở được hộp ra rồi lấy một cây cất vào túi áo. Bởi vì hộp này có hai cây, mỗi cây Ẩn Hồng thảo đều chứa linh khí dao động nên nếu chỉ dùng thần thức nhìn bên ngoài thì rất dễ nhầm lẫn. Vả lại tên thể tu kia chỉ có một thân kim cang còn thần thức của hắn cũng không mạnh lắm, cộng thêm cái tính chủ quan tự đắc nữa nên ta mới dễ dàng qua mặt.”
“Mà chuyện này cũng may, nếu như lúc đó không nhờ vị chủ tiệm kia ra tay, hai tên Chung Công và Văn Đinh tập trung về ông ta thì tên Chung Công ma mãnh đã mở ra xem và phát hiện rồi.”
Việc này theo Trần Huy Hùng gọi là một ăn cả ngã về không. Hắn trong lúc bối rối cũng không tính toán được gì nhiều, lần này cơ bản phụ thuộc vào may mắn nhiều hơn.
Danh Cao nghe Trần Huy Hùng nói thì cũng cười mà thở phào, nhưng một lát lại lên tiếng.
“Chán thật chúng ta vẫn bị mất một cái, tên khốn Văn Đinh đó lần sau ta sẽ cho hắn biết tay.”
“Thôi đi anh hai, đừng được voi đòi tiên nữa. Chúng ta không sao mà vẫn lấy được một cái là tốt lắm rồi.” Nhã Phương nghe anh trai nói thế không chịu nữa mà cười đáp.
Trần Huy Hùng nghe vậy thì cười hì hì. Trong lòng hắn dường như có một suy tính gì đó.
“Haha, các người chờ xem.”
Con thuyền bay chở ba người lao vun v·út, chẳng mấy chốc mà đến đỉnh núi Minh Vân.
Trên ngọn núi cao, tại một căn nhà có một người đang ngồi với vẻ điềm tĩnh. Hai tay người này liên tục tạo hình quyết, miệng không ngừng đọc chú ngữ. Trước mặt có một cái lò đỉnh bằng đồng to lớn, người kia không ngừng đọc khẩu quyết truyền linh lực vào cái lò. Thì ra người này đang luyện đan.
Đột nhiên cái lò phát sáng, ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng rồi từ từ thu lại. Một viên đan dược to bằng mắt ngón cái phóng thẳng ra trước mặt người đang ngồi.
“Thành công rồi!”
Người này nhanh tay bắt lấy viên đan dược còn nóng, vội vã mở cửa chạy ra phía ngoài. Bên ngoài còn có thêm một người đang chờ sẵn. Người thanh niên này mặt mũi thô kệch, thân thể cường tráng, có chút hơi quen mắt. Người này không ai khác ngoài Đinh Văn Đinh.
“Văn Đinh, ta luyện đan từ Ẩn Hồng thảo xong rồi. Nhân lúc còn nóng ngươi mau chóng dùng đi!”
Đinh Văn nét mặt hớn hở vội đưa tay đón nhận. Vừa cầm là hắn đã cho ngay vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Một lát sau đan dược từ từ có tác dụng, Đinh Văn ngồi trên mặt đất từ từ vận linh lực để hấp thụ hoàn toàn đan dược vừa nuốt. Trải qua khoảng thời gian, trên người hắn xuất hiện dị tượng lạ. Từ miệng hắn thở ra làn hơi máu tím ma mị. Làn khói tìm này từ từ đi vào trong mũi, ngực và dưới rốn.
“Ta, ta cảm giác được rồi.” Văn Đinh hét lên vui sướng
“Ngươi cảm giác được gì?”
“Ta cảm thấy cơ thể có biến đổi.”
Chưa nói hết câu thì đột nhiên da dẻ của Đinh Văn Đinh xuất hiện làn khói trắng mờ, hơi nước bốc ra cuồn cuộn như mây. Khi hơi nước dần tán đi, để lộ ra cơ thể vẫn là của hắn nhưng có chút khác biệt.
“Ta có cảm giác cơ thể ta khỏe mạnh hơn rồi!”
“Ơ, hình như có gì đó sai sai.” Người đứng gần Văn Đinh ngắm nghía nói.
Đinh Văn Đinh ở trước mặt da dẻ vẫn thô kệch nhưng lại có chút hồng hào. Hắn cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn lúc trước vài phần, còn có chút gì đó hưng phấn.
Khác với Văn Đinh, người đối diện lại cảm nhận được cơ thể hắn có chút gì đó không ổn, tại sao Văn Đinh đang tỏa ra loại khí tức giống như của nữ nhân.
“Làm con gái thật tuyệt!” Tự nhiên Văn Đinh buột miệng nói.
“Ngươi nói gì vậy Văn Đinh?”
“Ta không có. Cái gì vậy, ta bị sao đây?”
“Là con gái phải xinh!”
Cơ thể Đinh Văn Đinh vừa xảy ra chuyện gì, hắn không kiềm chế được lời nói. Các bó cơ miệng đang điều khiển hắn nói những điều kỳ lạ.
Văn Đinh đột nhiên đứng dậy, hai mắt hắn chớp chớp đá lông nheo liên tục về phía người đằng trước. Văn Đinh chạy về phía người đó.
Người đằng trước lúc này đang tìm xem có chỗ nào khác không, hắn nghi ngờ Văn Đinh có gì đó là lạ, chưa kịp nói thì Văn Đinh lại lao đến hắn. Tức thì người đó la lên thất thanh.
“Á... á”
“Ngươi đừng qua đây nha.” Người kia vội vã lùi ra xa nói.
“Quỷ hò, người ta đã chủ động mà ngươi còn như vậy nữa!” Văn Đinh làm vẻ yểu điệu như con gái mà nói.
“Lại đây nào!” Văn định vừa nói vừa đưa tay choàng tới trước người
Đột nhiên hắn sững người dừng lại. Văn Đinh nhìn xuống cơ thể một hồi, như nhận ra điều gì, hắn nói.
“Ta bị sao đây, có gì đó không ổn. Ngươi mau… mau ngăn ta lại, đừng... đừng để ta làm bậy nha!”
Lời vừa dứt đột nhiên hắn lại nói bằng giọng ẻo lả.
“Chàng thiếu niên lại đây, ta và ngươi cùng nhau xây lâu đài tình ái!”
“Mẹ ơi cứu con. Mọi người ở gần đây, mau ra ngăn Văn Đinh lại!!!”
Ngay sau câu nói, đám người núi Bắc Minh Vân đều chạy ra xem. Vẻ mặt ai cũng có phần khó hiểu. Sau khi nghe người vừa chứng kiến kể lại thì họ đều cười lên hô hố.
Văn Đinh cứ một chốc lại giả giọng phụ nữ, một chốc lại thành người nam khiến đám người núi Bắc không biết làm sao mà lần. Cả đám cứ thấy Văn Đinh chu mỏ về mình thì chỉ biết chạy tránh đi.
Họ dần dần đoán được tên này trúng phải độc dược gì rồi, loại này độc tính không nguy hiểm chỉ là thời gian phát tác kéo dài, xong khoảng thời gian này thì hết. Cũng may là đám người núi Bắc toàn vai u thịt bắp nên đã dễ dàng ngăn Văn Đinh lại.
Chung Công cũng đi ra, thấy tình hình không ổn, hắn vẻ mặt bất đắc dĩ dùng cái roi phép trói chặt Đinh Văn lại.
“Cậu chủ xin thứ lỗi, chỉ có dùng cách này thôi.” Chung Công cúi đầu nói
“Không sao ta hiểu mà…”
“Trả ta ra, người ta chân yếu tay mềm, ngươi không thương hoa tiếc ngọc…”
“ Cột chặt ta vào Chung Công, chặt nữa!”
“Ó ó, đauuu taaa, nhẹ thoiii mờ chàng ơi!”
Văn Đinh vừa bị trói thì nói ngay một hồi.
Đám người núi Bắc nghe vậy ai cũng cười lớn, họ không ngờ Văn Đinh thường ngày cục súc nhưng bây giờ lại có dáng vẻ này.
Một lúc sau đám người kia tụ họp lại truyền linh lực để áp chế dược tính này. Người kia đưa cho hắn một viên đan dược để tạm thời giải trừ, sau đó sẽ tìm cách giải quyết.
Văn Đinh tỉnh táo được một lúc, vẻ mặt hắn hồng hào lại nhăn nhúm tức giận.
“Nhất định là có liên quan đến Ẩn Hồng thảo, ta chắc chắn bọn người núi Đông lúc ở thành có liên quan đến chuyện này.”
“Khốn kh·iếpppp...”
Văn Đinh tức giận la lớn nhưng chốc lát lại tái phát như cũ. Loại độc dược này mạnh thật.
“Trả ta ra để ta xây lâu đài tình ái nào các chàng. Moa!”
Cả đám người núi Bắc nhìn thấy vậy mặt ai cũng xanh như trúng độc, ai cũng nôn thốc nôn tháo.
------
“Sao, thảo dược Ẩn Hồng thảo có tác dụng tăng âm hư khí?” Danh Cao hỏi về phía Lý Văn Bá.
“Phải, loại Ẩn Hồng thảo thuộc tính âm có tác dụng kích thích và bổ sung khí âm vào trong cơ thể nữ giới, giúp cho họ thêm vẻ quyến rũ, mị hoặc hơn. Loại này thường được các kỷ viện l·ạm d·ụng để giúp thỏa mãn các vị khách của họ.”
"Đối với nam nhân mà lỡ dùng loại này thì hành động cũng giống như phụ nữ, có điệu cử chỉ của nam nhân thì có hơi... có hơi. Chỉ nghĩ đến đã nổi da gà rồi!"
“Mà khi nãy ngươi nói tên Văn Đinh kia lấy là loại âm đúng không Huy Hùng.” Lý Văn Bá lại cười mỉm nói tiếp.
Huy Hùng tươi cười đáp lại.
“Đúng vậy, loại hắn lấy là loại nữ tử e thẹn. Ta không dám nghĩ nếu hắn hấp tấp không phân biệt mà dùng thì có loại chuyện gì xảy ra nữa. Loại này nếu không dùng tay trần đụng vào thì nó chẳng có phản ứng gì. Thật đúng khó phân biệt với tiên nhân dùng linh lực như chúng ta.”
Cả bọn nghe xong đều đồng dạng cười rộ lên.
Một thời gian sau, dược tính mà Ẩn Hồng thảo gây ra cho Văn Đinh cũng hết, hắn được mọi người thả ra.
“Khốn kh·iếp, chuyện này không được đồn đi. Đến tai thầy thì có mà ăn đòn.” Văn Đinh trên miệng làu bàu nói.
“Ổn rồi ha, yên tâm rồi đó!” Một người khác nói.
Cả đám người nhìn Văn Đinh vẻ mặt hài lòng, họ cuối cùng cũng thở phào vì tên này đã hết làm loạn. Người khi trước luyện đan cho Văn Đinh lúc này cũng tới bên chỗ hắn nói.
"Khi nãy ta cũng thật sợ ý, loại Ẩn Hồng thảo này dược tính cực lớn nhưng lại khó phân biệt hình dạng. Chắc chắn là ngươi mua nhầm rồi."
"Mua nhầm?"
Đột nhiên Văn Đinh ngẫm nghĩ hồi lâu. Lúc đầu cầm hộp đi về hắn cũng thấy mất một cây thì biết bọn người kia dở trò, định bụng lần sau sẽ đòi lại gấp đôi, dù sao cũng tẩn chúng một trận rồi. Bây giờ lại xảy ra chuyện này, vẻ mặt Văn Đinh càng trở nên giận giữ hơn. Mặt hắn đỏ lòm, mũi không ngừng thở ra hơi phì phò như ấm nước sôi.
"Bọn người núi Đông đáng ghét, ta thề sẽ băm các ngươi ra, ta sẽ đòi lại gấp ba lần hôm nay!!!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!