Chương 20 : Tìm công pháp.
Sâu bên trong khu rừng, xung quanh cây cối um tùm bao phủ kín không gian. Các loại cổ thụ mọc san sát tạo thành một cái mê cung tự nhiên, người không có kinh nghiệm nếu lỡ lạc vào thì chẳng dễ gì tìm thấy lối ra.
“Ầm”
Đột nhiên phía bên kia vang lên một tiếng động cực lớn, tiếp ngay sau là thân cây to cao tầm chục trượng đổ sầm xuống nền đất. Chả biết có chuyện gì xảy ra mà chỗ gây ra tiếng động lại có bụi bay mù mịt xung quanh, cành lá trên đất thì rơi rụng lã chã.
Từ trong màn bụi dày bỗng có một thân ảnh ai đó phóng cực nhanh ra bên ngoài. Người này cầm theo một thanh trường kiếm, trước mặt có năm chiếc phi tiêu đang bay lơ lửng cuốn quanh thân thể. Thân ảnh được phủ một lớp hào khí sáng lục lao đi với tốc độ cực nhanh như ánh sét, chỉ trong chốc lát đã đi được một đoạn xa.
Người này khuôn mặt có vẻ vội vàng, luôn dùng thần thức mà dò xét phía sau, hình như đang theo dõi chuyện gì.
Thần thức vừa động thì chợt thấy một bóng đen khổng lồ đang lao nhanh đuổi theo. Bóng đen này đang chạy bằng bốn chân, toàn thân phủ lên một lớp da đen láy. Trên mặt có hai chiếc răng to nhọn hoắt chìa ra, vẻ mặt dữ tợn hung hãn. Hiển nhiên đây chính là loài yêu thú nào đó.
Yêu thú này thừa chạy vừa chồm người lên, hai tay chém tới tạo ra trảo khí về phía người đằng trước. Trảo khí bay nhanh, người phía trước liền cảm nhận được. Chỉ thấy thân ảnh ta khẽ động miệng, năm chiếc phi tiêu xung quanh người lập tức bay ra khá đi trảo khí.
Hai thân ảnh một đuổi một chạy đã đi xa một khoảng không tưởng. Mỗi nơi cả hai đi qua đều để lại cảnh hoang tàn của cây cối dập nát.
Đột nhiên thân ảnh mang màu lục co chân nhảy lên một cái thì dừng lại, tiếp theo quay đầu nhìn về yêu thú đang đi tới. Yêu thú đuổi đã hăng máu, thấy con mồi bỗng không di chuyển thì sự thèm thuồng càng tỏ ra nhiều hơn, bằng chứng là nước dãi nó đổ ra dưới miệng như suối.
Yêu thú nhảy chồm lên, ý định vồ tới mà cắn xé ngấu nghiến con mỗi. Thấy nó nhảy tới, thân ảnh có ánh sáng lục chỉ nhẹ nở nụ cười như đạt được mục đích. Hắn ta nhanh chân, huy động linh lực nhảy qua bên trái một cái đã né được trước khi yêu thú vồ tới.
Vồ trật con mồi, yêu thú tức giận quay đầu nhìn sang thì đột nhiên mặt đất dưới chân rung động. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì nền đất đã sụp xuống, kéo theo cả cơ thể khổng lồ xuống theo. Lỗ sụp tạo ra một cái hố thật to ngay giữa khu rừng.
Thấy tình hình này, thân ảnh kia nở nụ cười hài lòng, vội dùng thần thức đi xuống dưới dò xét. Thân ảnh đi tới nhìn xuống thấy yêu thú bị hàng hàng chông nhọn hoắc đâm đầy trên người, màu từ v·ết t·hương chảy ra như thác.
Thân ảnh ánh lục thấy vậy, nhẹ điểm chỉ phía trước. Lập tức năm phi tiêu lao xuống miệng hố điên cuồng cắt xén thân thể yếu thú. Một lát sau yêu thú hoàn toàn nằm bất động, có lẽ nó đã về trời rồi.
“Chà, thực lực của người ngày càng tăng rồi, thuật khống chế cũng lợi hại không kém.”
Tiếng động phát ra gần đó, thân ảnh ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên cây có một người đang đứng. Sau một khắc thân ảnh kia liền nhảy xuống mặt đất, đi về phía người ở dưới nói.
“Lấy nguyên liệu cần rồi về thôi Huy Hùng!”
Thì ra thân ảnh nãy giờ hành động chẳng ai khác ngoài Trần Huy Hùng, năm chiếc phi tiêu kia đích thực là vật hắn vừa mua cách đây hơn tháng. Mà người vừa hỏi cũng chả phải ai xa lạ mà chính là Danh Cao, hai người bọn họ đang làm nhiệm vụ cùng nhau.
Nghe Danh Cao nói vậy Trần Huy Hùng chỉ cười nhẹ, vội huy động phi tiêu bay tới róc thịt lột da con yêu thú vừa mới c·hết.
“Nhiệm vụ này cần túi mật của nó, ngươi xuống dưới lấy đi. Nhớ cẩn thận đừng làm vỡ!” Trần Huy Hùng khẽ nói.
Danh Cao nghe vậy thì làm ngay, chỉ một lát sau những bộ phận cần lấy thì đã lấy hết. Cả hai từ từ đi về.
Hai người tới bảng nhiệm vụ giao đồ rồi nhận phần thưởng, đây chỉ là nhiệm vụ vàng nên phần thưởng cũng không nhiều. Chẳng qua lại thay linh thạch bằng hai viên đan dược, thật làm hấp dẫn người khác.
Huy Hùng đưa cho Danh Cao một viên, hắn cầm viên đạn dược trong tay mà trong lòng dao động.
“Năm viên, chắc cũng đủ rồi!”
Tâm trí của Huy Hùng vừa động thì lại nhớ đến chuyện của một tháng vừa qua. Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng làm nhiệm vụ để kiếm thêm đan dược, mong muốn nhanh chóng gia tăng tu vi. Số lượng nhiệm vụ có đan không nhiều, mà nhiệm vụ bậc thấp thì càng ít cho nên Trần Huy Hùng phải tranh thủ.
Hắn luôn là người tới trước nhất để nhận nhiệm vụ, nhận xong thì tìm hiểu thật kỹ rồi mới làm. Chưa đầy một năm mà đã hai lần c·hết hụt, tâm tình của Trần Huy Hùng cũng có sự thay đổi mạnh. Hắn luôn đề phòng xung quanh, lúc nào cũng suy nghĩ tới mọi phương án để có thể giảm thiểu rủi ro rồi mới làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ nào mà bản thân cảm thấy không an toàn thì hắn sẽ không nhận, trong lòng xuất hiện châm ngôn.
“Chậm mà chắc!”
Nhưng cũng may, từ lúc Danh Cao làm xong nhiệm vụ được thầy Thiết Tâm giao, với sự mời gọi của Trần Huy Hùng, hắn cũng bắt tay cùng làm nhiệm vụ. Hai đánh một không chột cũng què, có thêm đồng minh, hiển nhiên mọi nhiệm vụ của Trần Huy Hùng làm đều cảm thấy an tâm hơn.
Trong gần một tháng hắn đã làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ từ vàng trở xuống, hầu như ngày nào cũng làm. Nhờ vậy hắn đã nâng tu vi lên rất nhiều, với thiên phú song linh căn cộng số đan này trong tay, Huy Hùng nghĩ cũng đã đủ lên tầng năm Ngưng Khí.
Hơn nữa năm nhập môn, không dài mà không ngắn, Huy Hùng đã gần bước lên tầng năm Ngưng Khí. Khi lên tầng năm thì hắn sẽ bắt đầu học công pháp, mở ra chuỗi ngày tu vi tăng tiến, sớm ngày hoàn thành ước nguyện.
Về đến phòng, chẳng chần chừ đợi lâu, Trần Huy Hùng vội vỗ túi trữ vật lấy ra mấy hộp đan dược. Hắn cầm vài viên trong tay đưa lên gần mặt ngắm nghía, trong lòng khẽ động.
“Mấy loại đan này, ta có thể bắt chước làm theo không?”
Các loại đan dược của nhiệm vụ tuy có phần hiếm nhưng chỉ là đan nhất hoặc nhị phẩm, có thể nói loại này để luyện thành thì không khó. Trần Huy Hùng cũng đã đọc qua một số điển tịch, trong đó có một số cách điều chế đan dược. Hắn cũng đã đi mua một cái đỉnh luyện nhỏ để thử, kết quả vẫn chưa lần nào luyện thành.
Bởi thế nên giờ đây Trần Huy Hùng mới thử luyện theo đan dược có sẵn, hắn định nghiên cứu rồi mới bắt đầu luyện theo. Nghĩ vậy sắc mặt hắn có chút háo hức nhưng lại thôi. Trần Huy Hùng vẫn nghĩ phải hấp thụ đan dược trước để lên tầng năm, chừa lại một viên để nghiên cứu là được.
Nghĩ xong Trần Huy Hùng liền mở bốn hộp ra, dùng thần thức đưa bốn viên đan bay lơ lửng lên ngang tầm mắt. Hắn hít sâu một hơi, trong miệng liền hô.
“Nhập!”
Lập tức linh khí xung quanh dao động, liên tục từ người hắn tỏa ra những vòng xung kích nhè nhẹ rồi lớn dần lên. Đan dược được hắn dùng thần thức hấp thụ từ từ tiêu tán từng viên. Dược lực vừa chảy vào người thì Trần Huy Hùng liền cảm nhận được. Một luồng linh lực ồ ạt đang không ngừng di chuyển trong cơ thể hắn.
Ban đầu sắc mặt hắn có chút khó chịu nhưng một lát đã bình thường lại. Việc hấp thụ đan này nếu với người thường thì có chút khó khi mà một lần hấp thụ bốn viên. Nhưng với thể chất Thìn - Long mạch của Trần Huy Hùng, hắn tự tin có hấp thụ thêm thì cũng chả sao.
Sau một khoảng thời gian vừa đủ để người ta ăn no, cuối cùng bốn viên đan dược đã được thần Huy Hùng thấp thụ xong. Hắn thở dài một hơi, chưa cảm nhận được cơ thể có gì tăng tiến thì hơi động tâm.
Đột nhiên từ bên trong đan điền dâng lên luồng linh lực cường đại, nó mạnh tới nỗi tự bộc phát ra bên ngoài khiến Trần Huy Hùng đang ngồi phải giật bắn người ra sau. Hắn vội thi triển pháp quyết, khống chế luồn linh lực này hòa hoãn lại trong cơ thể.
Luồng lực này được Huy Hùng khống chế những vẫn cực lớn, quanh người hắn không ngừng tỏa ra xung lực mạnh tới độ hất tung cả cánh cửa sổ trong phòng ra bên ngoài.
“Tĩnh!”
Miệng hô khẩu quyết, trên tay thì bắt chỉ. Cả người Trần Huy Hùng lóa lên như quả cầu ánh sáng màu lục. Năng lượng xung quanh cơ thể dao động cực mạnh, làm cho đồ vật trong phòng bỗng chốc bay lên một khoảng.
Hai tay hắn không ngừng rung lên, thi triển thần thức dẫn linh lực tiêu tán đến mọi tế bào. Một lát sau cuối cùng đã hoàn thành, Trần Huy Hùng thở dài một hơi, nở nụ cười nhẹ trên môi.
“Cuối cùng cũng đạt tầng năm Ngưng Khí!”
Hắn đưa mắt quan sát, thấy được tay chân có hiện tượng bong tróc da. Đây chính là hiện tượng cơ thể tu sĩ thay đổi sau mỗi lần đột phá, da thịt dần dần thay mới tốt hơn. Mỗi lần như vậy Trần Huy Hùng lại cảm thấy bản thân sức lực tràn trề, linh lực thì như biển lớn dạt dào nhiều không kể xiết.
Đột nhiên đang an nhàn thì Trần Huy Hùng nhớ tới cái gì đó, hắn lấy từ trong túi ra năm cái phi tiêu, mỗi cái to bằng lòng bàn tay.
“Phi tiêu này quả nhiên lợi hại, nhưng hình như ta chưa phát huy hết độ lợi hại của nó!”
Tinh thần dao động, tâm thức Trần Huy Hùng lại nhớ tới cảnh lúc hắn làm nhiệm vụ tông môn. Những lúc như thế, hắn đều dùng thần thức điều khiển phi tiêu để t·ấn c·ông địch thủ. Phi tiêu thuộc tính Phong nên bay rất nhanh, nó tạo thành vệt cắt khí cũng rất sắc bén.
Nhưng Trần Huy Hùng mỗi lúc quan sát lại dường như cảm thấy chưa đủ, hắn có cảm giác đây như là một người có sức mạnh lớn đang đánh những quyền lộn xộn, không theo kỹ thuật gì cả.
Nói cách khác phi tiêu của hắn cũng như thế, có uy lực cường đại nhưng lại chỉ đơn thuần là dùng thần thức điều khiển thô sơ. Cái mà Huy Hùng đang thiếu chính là kỹ thuật khống chế làm sao cho phát huy hết tiềm năng phi tiêu, hắn rất cần một bộ công pháp thích hợp.
Giờ đây hắn đã lên được tầng năm Ngưng Khí, một bộ công pháp của kiếm tu là mấu chốt để gia tăng thực lực. Nghĩ như vậy, Trần Huy Hùng quyết định tìm một bộ để tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng đã thấy Trần Huy Hùng đứng trước thư phòng núi Đông. Hắn nghĩ để tiết kiệm nên tìm qua ở đây một loại công pháp gì đó có liên quan đến thuộc tính Phong để tu luyện. Nếu được vậy chả khác nào phi tiêu của hắn như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng sau một hồi tìm kiếm, hắn chả tìm được loại công pháp như bản thân mong muốn. Không bỏ cuộc, Huy Hùng tiếp tục lục tung cả thư phòng lên. Nếu thật sự không có gì hắn chỉ còn cách đến tàng thư nơi núi Minh Vân để tìm.
Những ngày này hắn cũng không gặp lại đám người tầng trên như Văn Bá và Trung Đô, nghe đâu bọn họ đang bế quan tu luyện. Ngay cả thầy Thiết Tâm hay cô Thị Thúy cũng vậy, họ đều là tu sĩ bậc cao nên thời gian tu luyện từ vài năm đến vài chục năm cũng không có gì làm lạ.
Thấy vậy Trần Huy Hùng có chút trầm tư, hắn thấy tốt nhất nên tự bản thân nghiên cứu tu luyện là tốt nhất.
Từ sáng đến chiều rồi lại đến tối, Huy Hùng vẫn mò mẫm trong mớ kệ sách dày đặc mà vẫn chưa tìm thấy loại công pháp hệ Phong nào, trong lòng hơi chút chán nản khẽ nói thầm.
“Loại thuộc tính này đúng là ít ai sở hữu, chắc có lẽ ta nên đến tàng thư tìm thì hơn.”
Nói rồi hắn nhìn vào một kệ tủ gỗ cuối cùng, đó chính là nơi hắn chưa tìm thử qua. Trần Huy Hùng ngồi dậy đi đến bên đó, trong lòng cũng không hy vọng gì nhiều.
-----
Đôi lời của tác giả.
Đây là lần đầu mình viết tới chương 20. Vì tay nghề non nớt nên lỗi là điều không thể tránh. Có rất nhiều thứ mình chưa nắm chắc từ xây dựng hình tượng rồi tính cách nhân vật. Rất mong các bạn chỉ ra những lỗi sai đó để mình khắc phục. Mình không cần gì, chỉ cần các bạn đọc, xin cảm ơn. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!