Chương 23 : Phân chia một nửa
Hắn luyện một ngày một đêm, đến sáng ngày hôm sau thì cửa phòng hắn cũng lại mở ra lần nữa. Trần Huy Hùng bước ra, quanh người có dòng khí tức màu lục nhẹ nhàng lưu chuyển. Trên mặt hắn nở nhẹ nụ cười, khẳng định đã luyện thêm một bậc của Phong Lăng quyết.
"Phong Lăng quyết chỉ còn một bước cuối để luyện tầng thứ nhất đến đại thành, phải tranh thủ mới được." Huy Hùng thầm nghĩ trong lòng.
Huy Hùng vươn vai một cái cho giãn gân cốt, hắn giơ tay đưa qua đưa lại cảm thấy thích thú mà chơi đùa với dòng khí trước mặt. Bỗng nhiên hắn thấy bụng hơi đói, định sẽ đến chỗ nhà ăn, tiện thể ăn xong ghé qua chỗ lão Ngô cảm tạ một tiếng chuyện hôm trước.
Phòng ăn ở cách đây không xa, chỉ cần nhanh chân đi một lát thì tới nơi. Hiện tại đang là buổi sáng cho nên cũng không ai qua lại nơi này nên cả khu chỉ có vài mống người. Trần Huy Hùng bước tới trước, khẽ dùng thần thức xem qua một lát, quả nhiên chỉ có vài người tạp dịch đang làm gì đó.
Cổng của khu tạp dịch hiện ra trước mắt, nhưng lần này có gì đó kỳ lạ. Mọi lần Trần Huy Hùng tới đều thấy nơi đây thoáng đãng, người ra vào rất nhiều. Mặc dù nói hắn đến sớm nên chưa có học trò nào tới ăn nhưng vẫn còn những người tạp dịch chứ, đằng này chả thấy ai, khung cảnh yên tĩnh đáng nghi ngờ.
Hắn định tâm suy nghĩ chợt cảm nhận có ai đó đang ném cái gì ra phía này. Trần Huy Hùng vội vàng đi sang nấp vào một bên quan sát. Có cái cục gì đó hình tròn được người tạp dịch ném ra, chỉ chốc lát sau từ trong cục này phun ra làn khói trắng như mây che phủ không gian.
Huy Hùng lấy làm lạ, liền đi tới trước một khoảng nửa, thần thức vẫn không ngừng tỏa ra quan sát. Vừa tới cửa đã nghe bên trong phát ra tiếng nói.
“Đồ ăn thì đưa lên hai phần ba thôi, một phần để cho mình.”
“Cái này ngon nè, không ngờ bọn người kia lại ăn sang như vậy, để cho ta một ít.”
“Múc ra vài bát canh Hải sâm đi, đổ nước vô cho nhiều.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi kẻo có người nghe.”
“Ngươi yên tâm ta đã thả khói ra rồi, vả lại giờ này thì có ma nào tới.”
Trần Huy Hùng nghe thấy trong lòng có chút suy nghĩ, một lúc hắn cũng hiểu được. Thì ra bọn người này đang lén ăn bớt đồ ăn của của tông môn.
Khẩu phần ăn của mỗi người mỗi khác nhau tùy theo họ yêu cầu. Tông môn đặc biệt lo liệu việc này nên chỉ cần ai muốn ăn gì cứ gửi đơn đi sẽ có đáp lại, thay vào đó họ phải trả số linh thạch tương ứng là được. Các học trò hay trưởng lão chức vị càng lao thì đồ ăn thường là linh thảo hay các loại đồ quý hiếm, đâm ra làm cho đám người tạp dịch nổi lòng tham.
Mà bọn người này đảm nhận việc nấu nướng, lại lén lút ăn xén đồ ăn, việc này mà truyền đến tai các vị ở trên thì nhẹ là bị trục xuất còn nặng thì đánh cho hồn xiêu phách lạc. Huy Hùng lắc lắc cái đầu, hắn cũng không ngờ bọn người tạp dịch này lại liều như thế, hèn gì lúc nãy còn ném qua cái cục đá khói ra nằm che mắt thiên hạ.
Hắn trong lòng có chút suy nghĩ mà mỉm cười, rút từ trong túi trữ vật cái ngọc giản gì đó rồi ném lên trên. Huy Hùng đưa tay lên thanh quản, dùng linh lực điều chỉnh một chút rồi nói to.
“Các ngươi thật to gan, dám làm ra chuyện này!”
“Ai?”
Đám người tạp dịch đang loay hoay ăn vụng đồ, đột nhiên nghe âm thanh ngoài cửa phát ra, lập tức ai cũng trở nên biến sắc, miệng rung rung nói.
“Ai... ai vừa mới nói?”
“Các ngươi còn không biết ta là ai.” Trần Huy Hùng làm cho giọng hắn trở nên ồm ồm như mấy vị trưởng lão lớn tuổi, nói bằng giọng phán xét.
Cả đám tạp dịch vừa nghe xong thì thất kinh, ai cũng nhìn nhau, đùn đẩy trách nhiệm cho một người nào trong số họ lên tiếng trả lời.
“Ngài... ngài là ai?”
“Ta đã nghe các ngươi nói rồi, mau khai hết ra!”
Lập tức có vài người nghe vậy không giữ được bình tĩnh mà làm rơi cả chén bát xuống sàn nhà, ai cũng chung bộ dạng mặt mày mồ hôi như tắm. Họ hết nhìn nhau rồi lại nhìn vào chỗ đồ ăn vừa mới cắt dở, hai hàm răng đánh bọ cạp nói.
“Chúng ta có... có làm gì đâu?”
“Còn muốn chối!” Âm thanh ngoài cửa như tiếng sấm vang trời truyền vào, làm chấn động hết cả không gian.
Biết không thể chối cãi được nữa, một người trong số đám người tạp dịch khuôn mặt tái như tàu lá chuối vội lên tiếng.
“Bọn ta sai rồi, xin ngài tha cho bọn ta.”
“Đây là lần thứ mấy các ngươi lén ăn xén đồ ăn rồi?” Huy Hùng mỉm cười nhưng vẫn cố lên giọng trầm ồm hỏi.
“Thưa là lần thứ nhất!”
“Thứ nhất?” Âm thanh một lần nữa như sấm bên tai ầm ầm, chấn động nơi này.
“Không, không phải, là lần thứ hai... thứ hai thôi thưa ngài.”
“Thứ hai?”
Đám người tạp dịch lúc này mồ hôi đã tuôn ra đầy trên sàn, hai hàm răng đánh mạnh vào nhau nói.
“Thứ mấy... thứ mấy thì ta cũng không nhớ nổi thưa ngài!” Đám người rung như cầy sấy ấp úng đồng thanh đáp.
“Giỏi lắm, to gan lắm, haha.”
Sau tiếng cười đột nhiên thân ảnh Trần Huy Hùng từ từ đi vào trong, hắn thấy cả đám người tạp dịch mặt cắt không còn giọt màu đang nằm rệp xuống sàn nhà. Bỗng một người trong số đó ngẩng đầu lên, thấy Trần Huy Hùng thì lên tiếng.
“Ngươi là ai?” Người đàn ông có thân hình hơi béo hỏi.
“Ta sao!”
Huy Hùng đưa tay lên cổ, tằn hắn một tiếng rồi nói lại bằng giọng âm trầm lúc nãy.
“Các ngươi quên ta rồi sao.”
“Ngươi... là ngươi lừa bọn ta.”
Trần Huy Hùng nghe vậy thì cười mỉm, nhẹ giọng nói.
“Lừa cái gì, các ngươi không có thì ai mà làm gì được.”
Đám người tạp dịch nghe vậy thì mặc ai cũng ngỡ ra. Không ngờ vừa rồi còn khai hết với người nào lạ hoắc này. Bọn họ đều có cùng bộ dạng, lùi ra sau mấy bước thủ sẵn nắm đấm, định làm gì đó. Mà hành động của bọn họ đều được Huy Hùng dùng thần thức cường đại hơn trước nhiều lần giá·m s·át, không một chút sai sót.
Bỗng một người lên tiếng.
“Hình như có uẩn khúc gì đó, xin ngài nào đây rồi chúng ta thương lượng sau.”
“Thôi ta không cần, bây giờ ta bận rồi.”
Nói rồi Trần Huy Hùng giả vờ quay lưng đi. Đột nhiên thần thức hắn từ phía sau cảm nhận được có người lao tới, không ai ngoài bọn tạp dịch kia. Trần Huy Hùng cảm nhận được ngay, hắn cười lạnh nhạt, xoay người né đòn đấm tới, thuận đà lên một gối ngay giữa bụng tên béo đang lao về phía hắn.
Tên béo đánh trật lại còn bị một quyền của Trần Huy Hùng đá văng thì kinh hãi, vội vàng hô lên.
“Các anh em, lên!”
Đồng loạt tất cả người tạp dịch sau câu nói này liền hùng hùng hổ hổ nhào lên. Bọn họ có được sự hung hăng này chính vì trong số họ có không ít người cũng là người học phép tiên, chỉ vì tư chất linh căn quá kém đành xuống làm tạp dịch.
Mà tạp dịch như họ cũng không phải là không có chỗ tốt, cứ ăn lén linh thảo hay hoa thơm của lạ thì chả mấy chốc mà tuổi thọ cũng hơn nhiều người bình thường.
Bọn chúng đánh giá quá thấp người trước mặt. Thấy cả đám lao lên, Trần Huy Hùng chỉ cười nhẹ. Hắn vật linh lực hào khí màu xanh lục vào tay.
“Bốp, bốp, bốp...”
Trần Huy Hùng tung liên tiếp hơn chục đấm vào đám người. Cả đám chả ai chịu nổi một đòn, liền văng ra xa mấy thước. Bọn người này không có thực lực, hiển nhiên trong đó nếu có tu sĩ thì tu vi chắc cũng chỉ đạt Ngưng Khí kỳ tầng một hoặc hai là cùng.
Thấy không đánh lại Trần Huy Hùng, cả đám lộ rõ gương mặt hoảng sợ không thôi, ai cũng lo lắng cái người trước mặt đi báo lên trưởng lão thì họ chỉ có đường c·hết.
“Công tử ơi... xin ngài tha cho bọn ta. Ta xin nghe theo sai bảo.” Đám người làm vẻ mặt bi thương mà nói.
“Sai bảo sao, thật không dám... Ta làm sao có tư cách này, các ngươi còn đánh ta mà.” Huy Hùng đáp lại.
Nghe Huy Hùng nói thế, bọn người tạp dịch tưởng rằng Huy Hùng là một hai muốn báo cáo bọn chúng lên cấp trên nên càng sợ hãi. Hoảng quả cả đám đều chạy lại bên Trần Huy Hùng mà van xin.
“Bọn ta sai rồi, ngài mà báo lên thì chúng ta chỉ có đường c·hết mà thôi... xin ngài rủ lòng thương.”
“Ta đâu có nói sẽ báo lên trên.” Huy Hùng thản nhiên đáp lại.
Vừa trước đã từ chối, lúc này lại bảo không báo, đám người kia có chút ngây ra không hiểu. Một người từ tốn nhẹ giọng hỏi.
“Thế ngài có phân phó gì có chúng tôi không?”
Chỉ đợi lúc này, Trần Huy Hùng làm lại vẻ mặt nghiêm nghị, có chút suy cân nhắc suy nghĩ thiệt hơn. Cuối cùng hắn nói.
“Hừm, thế này đi. Mỗi bữa ta tới ăn, các ngươi đều phải chuẩn bị cho ta một phần từ đồ các ngươi lén xén, một lần đều lấy một nửa. Như vậy cũng không tính là nhiều. Vả lại phải giữ bí mật tuyệt đối.”
“Một nửa?” Đám người kinh ngạc hỏi lại.
“Sao, không đồng ý à.”
Đột nhiên thấy Trần Huy Hùng đưa tay thu vật gì đó đang ở trên trần nhà vào trong tay, miệng nở nụ cười nói.
“Các ngươi cẩn thận, xem đây là cái gì.”
Nói rồi Huy Hùng dùng thần thức điểm một cái lên ngọc giản, nó phát ra âm thanh y chang của đám người đám người tạp dịch vừa nói lúc nãy. Cả đám người nhìn thấy thế thì kinh ngạc không thôi, họ không tin nổi sao tên này lại có vật hiếm thấy như vậy.
Ngọc giản này cũng không phải vật tầm thường, nó có công dụng rất hay nhưng ít người có được bởi vì độ hiếm thấy. Hôm trước Trần Huy Hùng tham gia trò chơi tựa như rút thăm may mắn thì cơ duyên xảo hợp ra sao mà hắn mới trúng được.
Chưa biết sẽ sử dụng vào việc gì thì hôm nay lại có dịp, Trần Huy Hùng chợt cười lên trong lòng.
Bọn người tạp dịch lúc nãy chẳng còn gì để nói, họ không thể không chấp nhận, đành thỏa hiệp với Trần Huy Hùng. Trần Huy Hùng cũng không muốn làm khó, việc này cũng chả liên quan tới hắn, chỉ cần chia chút đồ ăn là được rồi, quả thật cũng không có gì to tát.
Hắn xoay người phân phó một chút, xong rồi thì bỏ đi, trong lòng vẫn tủm tỉm cười thầm. Đám người tạp dịch vừa thấy Trần Huy Hùng đi xa thì ai cũng có nỗi niềm riêng. Lúc nãy bọn họ đều c·hết điếng khi chuyện ăn xén bị phát hiện, nhưng cũng may người này không báo lên trên, mà hắn lại chọn chia cho một nữa.
Bọn họ cũng có chút phiền lòng nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, có thể tiếp tục công việc tạp dịch mà không bị đuổi thì cũng tốt rồi, thà bỏ hơn nửa phần thức ăn cũng chả mất gì.
Trần Huy Hùng thong dong hít thở không khí, vài ngày nay hắn đều ở trong phòng tu luyện nên cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hắn đang đi về nơi ở của lão Ngô, lão sống ở căn nhà nhỏ ở ngọn núi gần với khu ăn uống, chuyên làm việc trông coi các khu tạp dịch, đặc biệt là khu lau chùi nhà xí. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!