“Quận chủ, thứ cho ta lắm lời. Những vết thương này vì cái gì ngài không sớm trị liệu? Nếu như kịp thời chữa trị, có lẽ sẽ không khiến thân thể ngài đi tới mức này”. Ngọc Y dò hỏi.
Phong Nguyệt nghe vậy hơi cau mày, do dự một chút sau đó mới lên tiếng.
“Bởi vì ta không dám”.
“Gì?”.
Mấy người xung quanh ngẩn ra, họ cho rằng có đủ loại lý do, nhưng lại không nghĩ tới lý do là cái gì.
Không dám? Vì cái gì không dám?!
“Thiên Nam quận mặc dù nằm trong Thiên Hoa Thành, nhưng mà sau lưng lại là vùng hoang dã. Nơi đó có một cái Nguyên Điểm, tuỳ thời đều có thể bạo phát ra vô số nguyên ma”.
“Không phải ta không thể trị, mà là thời gian không có. Ban đầu gặp người quấy phá, sau đó muốn trị thì đã muộn. Bởi vì một khi trị liệu, sẽ tốn thời gian tới vài tháng”.
“Nếu như Nguyên Điểm bùng phát nguyên ma, trách nhiệm đó ai gánh chịu?”.
Nguyên Điểm, đó là một công trình kiến trúc giống với Ma Tháp, nhưng Ma Tháp chỉ là vật phỏng chế, Nguyên Điểm mới là chính bản. Cách mỗi một đoạn thời gian, vô số nguyên ma sẽ từ bên trong chui ra điên cuồng tấn công thành trì nhân loại.
Chính vì vậy, làm quận chủ lẫn thành chủ, thực lực đều phải vô cùng cường đại mới có thể trấn áp được.
Mà Phong Nguyệt thực lực là rất mạnh, đáng tiếc trước kia gặp người ám toán, trên thân mang nhiều vết thương không kịp chữa trị. Chính vì thế mới dưỡng thành nhiều ám thương như hiện tại.
“Vì cái gì không báo với đế quốc?”. Nữ đế cau mày hỏi.
“Ha ha”. Phong Nguyệt cười nhạt, nhưng không có nói gì thêm.
Nữ đế thấy vậy có chút tức giận, nhưng mà nàng lúc này đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước đế quốc còn chưa ổn định, nhân thủ thiếu thốn vô cùng. Ngay cả việc bảo vệ cho Dương Phong, Dương Quân còn phải nhờ người khác.
Nói gì tới việc phái nhân thủ tới đây giúp đỡ được.
“Ngươi cũng có thể yêu cầu thành chủ phái người tới trợ giúp, vì cái gì không làm? Hiện tại thân thể thành như vậy, ngươi chẳng lẽ ngay cả bản thân cũng không quan tâm sao?”. Nữ đế nhịn không được nói.
“Không phải không gửi, mà là gửi rất nhiều. Nhưng nhận lại chỉ là một câu chờ lệnh. Bệ hạ, đây là thành chủ ngài tiến cử sao? Hết thảy 38 lần, đây là số lần thần bị hành thích. Mỗi một lần đều trọng thương”.
“Nhưng thần gửi đi yêu cầu viện trợ, lại không có bất kỳ người nào tới giúp đỡ. Bệ hạ, ngài muốn thần nên làm thế nào?”. Phong Nguyệt cười nhạt nhìn nữ đế hỏi.
“Cái gì?!”.
Phanh!
Nữ đế nghe vậy nhịn không được vỗ bàn một cái, cái bàn liền lập tức bị đánh nát bấy.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ngươi nói đều là thật?”. Nữ đế gương mặt âm trầm hỏi.
Phong Nguyệt cũng không có đáp, nàng cũng không phải đang cố nói ra uỷ khuất của mình.
Nhiều năm qua, nàng tận tâm tận tuỵ vì Thiên Nam quận trả giá bao nhiêu không phải dùng một lời là có thể nói hết.
“Người đâu!”. Nữ đế quát lớn.
“Có!”. Một tên Ám Vệ xuất hiện quỳ trên đất kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!