“Không phải chứ? Mẹ, ta vẫn còn ở đây đâu. Chẳng lẽ ta không thể biết
vừa rồi là chuyện gì xảy ra sao?”. Dương Phong chen ngang nói.
Phong Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, suy tư trong chốc lát rồi nhìn Dạ Nguyệt hỏi.
“Chuyện này do ngươi quyết định. Ngươi muốn để hắn biết, vẫn là không muốn để hắn biết?”.
Dạ Nguyệt nghe vậy có chút do dự, ánh mắt nhìn lấy Dương Phong, có chút
không biết nam nói làm sao. Nhất là khi thấy ánh mắt đầy mong đợi của
hắn, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng hầm hập.
Chỗ kia là nơi riêng tư của nàng, chẳng lẽ lại phải nói ra sao?!
Dù sao, Phong Nguyệt đã chấp nhận trợ giúp nàng, nàng cũng không muốn giấu diếm hắn. Chỉ là…
Phong Nguyệt nhìn ra được bối rối của Dạ Nguyệt, nàng liền lên tiếng.
“Muốn để hắn biết sao?”.
“Có… có thể”.
“Vậy được rồi. Tiểu Phong, ngươi nghe qua truyền thuyết về Nguyệt Thần rồi chứ?”.
“Truyền thuyết về Nguyệt Thần? Chính là mấy thứ dân gian truyền miệng kia sao?”. Dương Phong dò hỏi.
“Không sai. Tương truyền, thế giới này là do thần tạo ra. Thần mở ra đại lục,
sáng tạo sinh linh. Trải qua rất nhiều năm, nhân loại sinh ra. Thần cảm
thấy nhân loại là một chủng tộc to lớn, thế là Thần liền tạo ra ba vị
Nguyệt Thần”. Phong Nguyệt nói.
“Ba người?”.
“Không sai,
là ba người. Đây là cổ tịch ghi chép, cũng không phải là trong dân gian
truyền miệng. Tính chân thực rất cao, đương nhiên… chưa ai kiểm chứng
được”.
Nghe vậy, Dương Phong có điều suy nghĩ. Mẹ hắn nói tới
chuyện này, chẳng lẽ Dạ Nguyệt là người có thể cởi bỏ bí mật đó? Nhưng
mà… để làm gì?!
“Đừng nghĩ nhiều, ta còn chưa có nói xong”. Phong Nguyệt liếc mắt nhìn hắn nói.
Dương Phong là do nàng sinh ra, hắn nghĩ gì nàng sao có thể không biết được.
“Ba vị Nguyệt Thần dẫn dắt nhân loại, trải qua vô số năm tháng, nhân loại cũng trở thành chủng tộc đứng đầu đại lục”.
“Nhưng mà, bản chất của nhân loại chính là dục vọng. Có dục vọng tức là có
phát triển, nhưng quá nhiều dục vọng… sẽ trở thành tai nạn. Mà cũng từ
đó, nhân loại bắt đầu sinh ra chiến tranh”.
“Ba vị Nguyệt Thần
không có cách nào ngăn cản họ. Mặc dù họ là Thần, nhưng cũng chỉ là dẫn
dắt nhân loại đi tới, họ không thể can thiệp vào chuyện chiến tranh của
nhân loại”.
“Cho đến một ngày…nhân loại tạo ra một vũ khí cực kỳ
đáng sợ. Trong lúc vô tình đánh trúng một trong ba vị Nguyệt Thần”.
Phong Nguyệt trầm giọng nói.
“Đây chính là khởi nguyên của Vẫn Nguyệt Thuyết?”. Dương Phong kinh ngạc hỏi.
Vẫn Nguyệt Thuyết là một quyển sách ghi chép lại sự việc mà Nguyệt Thần vẫn lạc. Hắn từng đọc qua quyển sách này, không thể không nói, người viết
ra được quyển sách này có trí tuệ cực cao.
Chỉ là viết quá mức hoang đường, dẫn tới quyển sách này chỉ có thể xem như là một quyển tiểu thuyết bình thường.
“Vẫn Nguyệt Thuyết là dựa theo cổ tịch để viết ra, rất tạp nham, nhưng đại đa số đều là sự kiện trong cổ tịch ghi lại”.
“Nhân loại tạo ra vũ khí, đánh trúng một trong ba vị Nguyệt Thần. Nguyệt Thần vẫn lạc, hai vị Nguyệt Thần còn lại cũng theo đó mà biến mất không còn
dấu vết nào để lại”.
“Mà kỹ thuật do nhân loại trước kia dùng để
giết Nguyệt Thần, đến hiện tại vẫn còn lại rất nhiều thứ. Giống như Ma
Tháp, đó chính là do nhân loại trước kia để lại”. Phong Nguyệt bình tĩnh nói.
“Nhưng… chuyện này cùng chuyện của Dạ Nguyệt có liên quan gì sao?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên có liên quan. Mặc dù ngươi đọc rất nhiều sách, nhưng mà có một số cổ tịch là nằm trong quản chế”.
“Sau khi Nguyệt Thần vẫn lạc, Thần tức giận, cũng từ đó mà nguyên tố tinh
linh sinh ra. Mà nguyên tố tinh linh chính là mấy sinh vật nhỏ bé có
cánh ngươi gặp trong thư viện trước kia”. Phong Nguyệt nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!