“Ha ha, phải không? Nhưng ta nhìn thế nào lại ra một tên biến thái trong
đầu đang nổi lên ý nghĩ đen tối đâu?”. Phong Nguyệt cười lạnh hỏi.
“… Mẹ, có người nói con trai mình như vậy sao?”. Dương Phong im lặng hỏi.
“Thôi đi. Ngươi cũng chính là da mặt dày một chút, mạnh miệng mà thôi. Nếu
không phải biết rõ tính cách của ngươi, đối với nữ nhân chỉ dám nghĩ
không dám làm. Ngươi xem lão nương có đem ngươi đánh chết hay không”.
Phong Nguyệt khinh bỉ nói.
Dương Phong: …
Hắn bất lực đỡ trán, nhìn thấy Dạ Nguyệt ở bên cạnh che miệng cười khúc khích…
Xong!
Mẹ nó.
Mất mặt ném tới nhà bà ngoại rồi.
Đương nhiên, loại người đối với tình cảm nam nữ là một tên gà mờ như hắn, sao có thể hiểu được ý nghĩ của nữ nhân.
Mất mặt? Không, trong mắt Phong Nguyệt cùng Dạ Nguyệt, họ chỉ cảm thấy Lạc
Cảnh Thiên đáng yêu một cách ngốc nghếch mà thôi. Bởi vì hắn đối với
tình cảm nam nữ luôn luôn là thực tình, không giống với những thứ khác.
Họ thấy được mặt chân thật của hắn, cho nên mới cảm thấy hắn đáng yêu. Nếu đổi lại là người khác, e rằng sớm đã bị hai người họ oanh ra ngoài rồi. Làm sao sẽ cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy.
“Được rồi, ta hỏi ngươi. Ngươi tin tưởng những gì ta nói sao?”. Phong Nguyệt nhìn hắn nghiêm túc hỏi.
Dương Phong hơi sửng sốt một chút, sau đó rơi vào trầm ngâm. Đắn đo một lúc lâu hắn mới lên tiếng.
“Là có chút tin tưởng, nhưng mà… chuyện về “cứu tinh”, ta một chữ cũng không tin”.
Cứu tinh? Đó cũng chỉ là trong tiểu thuyết mới có. Nhân loại có thể tồn tại tới bây là vì một vị cứu tinh xuất hiện? Đừng đùa được không.
Nếu như nói thua cho Thần hắn còn hiểu được. Đường đường cả một chủng tộc,
bao nhiêu người được sinh ra hết đời nay đến đời khác, sẽ không có người có sánh với “cứu tinh” kia sao?!
Hiển nhiên là không thể nào. Nhân loại có thể sống sót, nếu như cả tập thể không đồng lòng, muốn tồn tại?.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Ha ha, rất tốt. Xem ra ngươi đối với tình cảm nam nữ chỉ là một cái gà mờ, nhưng mà đối với nhìn nhận vấn đề lại rất tinh ranh. Ngươi nói không
sai, cứu tinh kia cũng không tồn tại”.
“Đó bất quá chỉ là một
người có thiên phú cực cao, đồng thời mượn dùng sức mạnh của toàn nhân
loại mới có thể tạo ra kỳ tích mà thôi”. Phong Nguyệt cười nhạt nói.
“Mẹ, vậy ý ngươi là…”. Dương Phong khó hiểu hỏi.
Dạ Nguyệt cũng không hiểu rõ cho lắm. Dù sao vừa rồi Phong Nguyệt thấy
hình xăm trên người nàng nên rất kích động, hiện tại lại nói như vậy là
thế nào?!
“Nếu như có hình xăm kia là cứu tinh, như vậy trên thế
giới này, phải có ít nhất vài trăm vị cứu tinh”. Phong Nguyệt cầm ly trà lên vừa thưởng thức vừa nói.
“Mẹ, ngươi không thể nói thẳng ra sao?”. Dương Phong im lặng nói.
Phong Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó bình tĩnh đáp.
“Người có hình xăm như vậy, thực tế cũng không phải cứu tinh. Sở dĩ cổ tịch
ghi chép lại bảo là cứu tinh, là vì người này có thể sống tới cuối
cùng”.
“Nguyệt Lực, không phải được Nguyệt Thần ban cho, mà là bản thân tu luyện tạo thành. Mà những hình xăm kia, chính là do lúc sinh
ra, được tắm rửa bởi nguyệt quang, thân thể hấp thu Nguyệt Lực từ mặt
trăng phát ra mà tạo thành ấn ký”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!