TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 45: 1: Bạch đầu giao lão cộng dư sinh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dịch: Duẩn Duẩn

"Xin hãy cho anh thêm một chút thời gian nữa, đợi anh thêm một chút nữa..."

"Em đã đợi anh mười bốn năm rồi, sớm đã... tâm tàn ý lạnh."

"Tại sao anh chưa từng nghĩ tới, một người cứ mãi đợi một người, cũng sẽ có ngày mệt mỏi muốn buông bỏ?"

***

CHƯƠNG 37

Ngoài trời mưa cứ rơi tầm tã, dai dẳng từ lúc nửa đêm cho tới tận bình minh.

Khi trời sáng, Ân Tĩnh bình thản nói với Tú Ngọc quyết định này. Tú Ngọc nghe xong giận tím cả mặt mũi: "Không được! Mẹ không đồng ý!" Trong cơn giận dữ, bà tưởng rằng đó là yêu cầu của Nguyễn Đông Đình, suýt chút nữa thì cho anh một phát tát: "Anh có còn lương tâm không hả? Anh có còn là con người không hả? Là ai nằng nặc đưa con bé đến Hồng Kông? Giờ anh muốn ly hôn để cưới con đàn bà kia thì người làm mẹ tôi đây cũng bắt con bé ở nhà cho bằng được, cho anh bị xử chết vì cái tội trùng hôn!"

Ân Tĩnh quả thực dở khóc dở cười, nhưng Nguyễn Đông Đình cũng cứng miệng không giải thích gì thêm.

Bằng cách nào đó, tin tức ly hôn đã nhanh chóng lan rộng khắp Hồng Kông, hơn nữa mọi người còn nhận định rằng chính anh là người đã đề xuất ly hôn. Ai nấy đều nói, người đàn ông họ Nguyễn chính là kẻ bội bạc, vừa gặp tình cũ vãn bệnh đã vội vàng ly hôn với nguyên phối của mình.

Cả thế giới đều truyền tai nhau như vậy, đến nỗi khi Ân Tĩnh đến một công ty luật tìm người, luật sư thụ lý vụ ly hôn của cô còn chưa nhìn vào case đã căm phẫn mắng thay: "Quá đáng! Đúng là quá đáng! Lần này tôi sẽ giúp cô vét luôn một khoản của anh ta!"

Anh chàng luật sư có gương mặt chuẩn con nít, được cái thân hình cao ráo, mặt mũi lại chính trực, anh chàng thấy Ân Tĩnh tựa tựa vẻ nghi ngờ nhìn mình thì thảng thốt hỏi lại: "Ôi, tôi bảo Nguyễn phu nhân cũng thật là, mới đấy mà đã quên mất ân nhân cứu mạng của mình rồi?"

Hóa ra là luật sư Lưu, người đã cứu cô lúc cô bị cướp!

Ân Tĩnh là người tinh tế bậc nào chứ, thoáng chốc liền nhớ ngay đến ngày hôm đó anh ta nói với Nguyễn tiên sinh trong phòng bệnh: "Sau này có nhu cầu cần đến chỗ luật sư, xin Nguyễn sinh cứ tìm tôi là được."

"Trùng hợp thế sao? Chẳng phải Nguyễn tiên sinh mời anh thụ lý vụ án này đó chứ?"

Đổi lại là sự thẹn thùng của luật sư Lưu: "Sao cô lại nghĩ thế? Anh ta mà mời tôi thụ lý thì tôi có thể làm luật sư cho cô ư?"

Tuy là nói thế nhưng Ân Tĩnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Có điều chỉ rũ mắt một lát, sau đó cô lại ngẩng đầu nói: "Vậy mọi sự xin nhờ luật sự Lưu. Tôi phải đi trước rồi, hành lý ở nhà còn chưa thu dọn xong."

"Chưa chi đã muốn ly thân rồi? Cô gấp đến vậy sao?"

Cô chỉ cười không nói.

Thật ra sau khi nói với mẹ chuyện ly hôn, Ân Tĩnh đã muốn dọn ngay ra ngoài rồi. Hiềm nỗi, Nguyễn Đông Đình bận đến vắt chân lên cổ đã lâu chưa về nhà không biết xảy ra chuyện gì lại đột nhiên không bận nữa, nằng nặc đòi tự chở cô đi tìm nhà mới, thành thử chuyện chuyển nhà mới kéo dài cho đến tận bây giờ.

Hai ngày sau, Nguyễn Đông Đình lái xe chở cô đi "lùng sục" hết một lượt phố lớn ngõ nhỏ ở Hồng Kông. Lần này là từ bán đảo Cửu Long đến đảo Hồng Kông, dường như đi ngược lại với tuyến đường đêm đó. Đường xá xa xôi, hai người lại im lặng chẳng nói gì, ngoại trừ giao ước ba điều trước khi lên xe: "Muốn dọn ra ngoài, được thôi, nhưng anh có ba yêu cầu: thứ nhất, ban công của khách sạn phải sáng đèn; thứ hai, khi anh đến thăm em, em phải mở cửa cho anh vào; thứ ba, trừ anh ra không được để đàn ông khác vào."

Bạn đang đọc bộ truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh tại truyen35.shop

"Chúng ta sắp ly hôn rồi." Cô vẫn nhìn đăm đăm vào dòng xe phía trước.

"Chỉ là 'sắp' thôi, không phải sao?"

Sự im lặng cứ kéo dài như vậy. Cho đến khi chiếc xe đậu trước một căn nhà, trước lúc xuống xe, cô mới khẽ khàng hỏi anh: "Anh thế này là có ý gì chứ?"

Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng thì cũng cần tình cảm mà, nhưng anh làm gì có tình cảm với cô chứ?

Những tưởng sau khi chuyển ra ngoài, thế giới của mình sẽ được yên tĩnh hơn, nào ngờ thi thoảng vào ban đêm chìm trong giấc ngủ, cửa thoát hiểm nhà trọ cô lại hay bị mở ra. Cánh cửa ấy nằm lẩn khuất giữa kho chứa đồ và cầu thang thông với nhà để xe ở tầng dưới. Sau khi xác định ở chỗ này, Nguyễn Đông Đình đã tiện tay cầm luôn bộ chìa khóa dự phòng của cửa thoát hiểm.

Lần đầu tiên anh tới cô còn hơi kinh ngạc, anh xách theo giỏ trái cây và cái phích giữ nhiệt rõ ràng đem từ nhà đến: "Mẹ hầm súp, bảo là mang tới cho em."

Trong lòng cô không khỏi thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt cũng chỉ tỏ vẻ thản nhiên đáp một tiếng "Cảm ơn", sau đó nhận lấy phích giữ nhiệt rồi cũng không để ý tới anh nữa.

Thế mà anh chẳng những không về, còn ngồi bệ vệ trên sô pha xem tài liệu và văn kiện của mình tự nhiên tới không tưởng. Đến hơn nửa giờ sau, Ân Tĩnh mới hết cách đành mở lời ám chỉ: "Nguyễn tiên sinh... em muốn nghỉ ngơi rồi."

Anh thậm chí còn chẳng thèm nhấc mí mắt nhìn cô: "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh sẽ không làm phiền em đâu."

"..."

Lần thứ hai anh tới là cách một tuần sau. Lần này anh còn chẳng thèm mang theo thứ gì, đường hoàng mở cửa đi vào, tiện tay cầm luôn tờ báo ngồi trên sô pha đọc. Không bao lâu sau, Ân Tĩnh vừa giặt xong quần áo, bê một thau đồ ướt sũng đi ra ngoài, thấy anh liền ngây ngẩn cả người. Anh vội đứng dậy toan giúp cô bưng thau đồ chẳng chút sức nặng nào thì bị cô tránh đi. Bàn tay anh gượng gạo chững lại trong không khí hai giây, hai người cũng im lặng rốt ráo. Thế là anh lại ngồi trên sô pha đọc báo, còn cô thì trốn trong thư phòng nghiệm tra lại sổ sách của mình. Đến cả lúc chuẩn bị đi ngủ, Ân Tĩnh cũng không nhắc anh về nữa, dù sao anh cũng đâu quan tâm, rõ ràng là như vậy?

Lần thứ ba anh tới là một tuần lễ sau, anh vẫn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đứng đắn ngồi trên sô pha duyệt văn kiện. Lần này cuối cùng cô cũng phải lên tiếng: "Anh đừng đến nữa, có được không?"

Ý anh là sao đây? Anh và cô đã đi đến bước đường này rồi. Khi cô còn ở Nguyễn gia thì anh bận suốt ngày không về, quan hệ vợ chồng sớm chỉ là hữu danh vô thực, giờ đây anh lại muốn dây dưa không dứt, là có ý gì chứ?

Ngoài kia mọi người đều nói, anh không cần cô, anh có niềm vui mới, à không, là anh chọn tình cũ, "Nguyễn thị" và "Hà Thành" sắp sửa lại kết thành thông gia. Rất nhiều lần, anh cùng cô ta đi dạo từ trung tập thương mại cho đến những buổi vũ hội, báo lớn báo nhỏ đều lên bài châm biếm: "Có thể gọi cô ấy là Nguyễn Hà Thu Sương chưa nhỉ?"

Nguyễn Hà Thu Sương, ôi Nguyễn Hà Thu Sương... nhìn mà xem, xã hội này hóa ra cũng thừa nhận cô ta.

Nguyễn Đông Đình nghe vậy chỉ thản nhiên nâng mí mắt vặn lại: "Ân Tĩnh, chúng ta còn chưa ly hôn, anh thỉnh thoảng tới thăm em cũng là chuyện thường tình."

"Em không cần anh đến thăm em."

"Nhưng anh cần."

Nhưng anh cần? Tại sao anh lại cần? Vì hai người còn chưa ký tên lên tờ giấy ly hôn? Hay vì bất cứ lúc nào dư luận cũng có thể lên án anh là gã đàn ông bạc tình?

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nguyễn Trần Ân Tĩnh, truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh , đọc truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh full , Nguyễn Trần Ân Tĩnh full , Nguyễn Trần Ân Tĩnh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top