"Không có, thưa Chủ tịch... À phải rồi, lúc tôi nói chuyện với phu nhân thì hình như có nghe thấy thông báo máy bay đang chuẩn bị cất cánh, chẳng lẽ là đang ở phi trường?"
Anh cúp máy, đoạn tức tốc quay một dãy số khác: "Lập tức phái người đến phi trường, phu nhân đang chuẩn bị lên chuyến bay đến Hạ Môn. Cậu tìm cho tôi hai người đáng tin cậy, phải chắc chắn bảo vệ cô ấy an toàn suốt hành trình!"
Ân Tĩnh đã trở về Tuyền Châu.
Cô ngồi máy bay từ Hồng Kông đến Hạ Môn, rồi lại ngồi thêm một chuyến xe buýt nữa về Tuyền Châu. Chiều xuống, mặt trời ngả về Tây, buông ráng chiều rực rỡ cuối ngày, như muốn lộng lẫy lần nữa trước khi tắt, dần dà, tiếng Mân Nam quen thuộc cùng với hương vị mặn mòi, lồng trong mùi hơi tanh nồng và ẩm ướt đặc trưng của miền gió biển từ bốn phương tám hướng đồng loạt ùa về trút đổ vào thế giới giác quan của cô.
Trong lúc ngồi chờ xe buýt ở ga trung tâm vận chuyển hành khách, cô có mua một tờ báo địa phương khổ nhỏ.
Thật châm chọc biết mấy khi vừa mở tờ báo ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô lại chính là bức ảnh chụp của Nguyễn Đông Đình và Hà Thu Sương ở Tsim Sha Tsui. Chất ảnh rất nét, tuấn nam và mỹ nữ khắng khít thân mật, đang cùng nhau rót sâm banh vào một hàng ly rượu được dàn xếp công phu. Một bữa tiệc sinh nhật mới hoành tráng làm sao, đến cả báo chí cũng viết lời tán tụng: "Đây là sinh nhật đầu tiên hai người ở cùng nhau sau khi Hà Thu Sương vượt qua cơn bạo bệnh", "Liên hôn giữa hai nhà Nguyễn Hà đang ở ngay trước mắt", "Liên minh song cường sắp mở ra một tương lai huy hoàng trong lĩnh vực khách sạn",...
Dường như mọi người đã hoàn toàn lãng quên một Nguyễn phu nhân còn chưa ký tên lên tờ giấy ly hôn bị bỏ rơi ở phía sau lưng anh.
Cô ném tờ báo vào thùng rác.
Đã cách cả một quãng 640 cây số dài dằng dặc thế mà tin vui ấy vẫn gióng trống khua chiêng, rầm rộ đến tận đây, ý muốn chế nhạo rằng ngay cả những người ở xa tận quê hương cũng biết được biến cố nực cười của cô ư?
Rõ ràng là vậy.
Lúc cô về đến nhà, mẹ đang tưới rau ở sau vườn. Căn biệt thự nhỏ điển hình kiểu Mân Nam này được Nguyễn Đông Đình thuê người xây cất vào năm cô vừa mới kết hôn. Phía sau là một mảnh vườn rộng, cha mẹ cần lao gieo trồng thêm rất nhiều giống rau.
Giống như có thần giao cách cảm, mẹ cô đang tập trung tưới cây thì đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong đám rau xanh mươn mướt, thấy cô bỗng sửng sốt cả người. Mãi một lúc sau, mẹ mới kinh ngạc bỏ cái bình ô doa bằng nhôm trong tay xuống đất, ngập ngừng dò hỏi cô: "Ân Tĩnh à? Là Ân Tĩnh đấy à?" Bà không dám tin dụi mắt mình vài cái.
"Mẹ ơi..." Giọng của cô rất nhẹ, phải chăng vì đã bao năm chưa trở về quê cũ nên giờ đây mới rụt rè, e ngại? Trông thấy dáng vẻ ngạc nhiên xiết bao mừng rỡ của mẹ, Ân Tĩnh bỗng nhiên thấy hết sức tủi hổ siết chặt chiếc va li, bởi nếu không làm thế cô sẽ không biết mình nên để tay ở chỗ nào nữa.
"Đúng thật là Ân Tĩnh rồi! Ông nó ơi, Ân Tĩnh về rồi này, ông nó ơi!" Mẹ phấn khởi chạy băng qua vườn rau, có điều mới chạy tới nửa đường thì nụ cười trên môi bà chợt trở nên cứng ngắc khi nhìn thấy hành lý bên tay cô. Trong phút chốc, nụ cười ấy trông gượng gạo vô lối.
Có phải cả nhà đã biết chuyện rồi không?
Ân Tĩnh gượng cười, cố nói bằng một giọng không rõ là chột dạ hay luống cuống: "Mẹ ơi, con..."
"Không sao, không sao hết! Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi!" Mẹ tránh ánh mắt của cô, vội vàng kéo hành lý giúp cô, trong lúc xoay người đi vào nhà, bà lén đưa tay lau vành mắt ươn ướt.
Hóa ra bà tránh ánh mắt cô là vì không muốn để cô biết bà khóc.
Và hóa ra mọi người trong nhà đã nghe thấy những lời đồn thổi về cô rồi.
"Ông nó à, Ân Tĩnh về rồi này!" Giọng bà vang vọng khắp phòng khách, chừng như đã lấy lại được tinh thần phấn chấn. Nhưng bên trong hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, đến khi Ân Tĩnh theo bà đi vào nhà mới thấy cha cô đang đứng đờ ra giữa sảnh lớn. Lúc nhìn thấy cô, trong khoảnh khắc ông cũng không thể tin được.
Có điều rất mau, cũng giống như mẹ cô, ánh mắt ông lướt qua hành lý của cô rồi bật cười sang sảng: "Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi!"
Trở về là tốt rồi, nhưng cô biết, cha mẹ cô không hề tốt như vậy.
Ở Mân Nam vào thời điểm đó, ly hôn là một chuyện nghiêm trọng và hổ thẹn dường nào.
Thế mà không ai trong hai người họ nhắc đến chuyện ấy cả.
Anh Cả đi làm chưa về nhà, trong phòng chỉ có cha và mẹ. Sau khi bước chân vào nhà, mẹ cứ lẩm bẩm mãi không ngừng: "Phải nấu vài món ngon mới được, Ân Tĩnh của chúng ta thích nhất là món cá hấp và trứng tráng hàu mà ông nó nấu. À mà thôi không được, không được, vừa mới về nhà thì phải ăn bánh trôi nước trước đã..."
Còn cha cô bấy giờ chỉ lặng lẽ kéo hành lý của cô vào phòng giữa những lời huyên thuyên của mẹ.
Sau khi gả đến nhà họ Nguyễn, cô chẳng mấy khi ở lại căn phòng này, thế mà nó vẫn sạch sẽ và tươm tất như thể tối qua cô vừa mới rời khỏi đây. Mẹ mách với cô rằng: "Cha con đấy, ngày nào cũng phải quét tước phòng con một lần mới chịu được, bảo là lỡ như Ân Tĩnh đột nhiên nó về không có chỗ ở thì làm sao. Nhất là gần đây lại đọc được mấy tin kia trên báo..." Đến đấy, bà không dám nói tiếp.
Tối ấy, sau khi ăn bánh trôi nước xong, cha bảo buồn ngủ nên muốn về phòng trước. Cô và mẹ ngồi trước bàn hàn huyên chuyện trên trời dưới đất cả buổi, sau cùng mẹ hết nhịn nổi đành vòng tới điểm chính - nom mẹ khi ấy hết sức dè dặt, như thể sợ sơ ý một tí sẽ làm tổn thương cô. Mẹ dịu giọng hỏi cô: "Vậy là con với A Đông cứ như vậy thôi sao?"
Ân Tĩnh im lặng.
Vậy là cô với Nguyễn tiên sinh cứ như vậy... thôi sao?
Có lẽ, chỉ như vậy thôi.
Quả nhiên cha vẫn còn chưa ngủ, lúc Ân Tĩnh trở về phòng có đi ngang qua phòng ông thì thấy ông đang đưa lưng về phía cửa, yên lặng ngồi trước cái bàn nhỏ. Đèn trong phòng mờ mờ, nhưng soi rõ mái đầu đã bạc trắng của ông. Trước mặt ông để một hộp trang sức màu đỏ sậm, Ân Tĩnh vừa nhìn thấy đã bịt chặt miệng mình, suýt chút nữa thì khóc ra thành tiếng.
Đó là một cặp vòng long phụng! Con gái Mân Nam khi xuất giá thường được cha mẹ tặng cặp vòng này để làm của hồi môn!
Thì ra ông vẫn luôn giữ bên người, ngay cả lúc anh Cả kết hôn ông cũng không đem tặng cho con dâu.
Dường như cảm nhận được con gái đang đứng sau lưng mình, ông tự trách nói với Ân Tĩnh: "Đáng nhẽ cha nên đeo cặp vòng long phụng này cho con vào ngày vui hôm ấy mới phải, thế nhưng khi nhìn thấy bên kia đưa đống vàng thỏi và dây chuyền vàng đến, đột nhiên cha thấy sao mà mắt mặt quá, trong lúc tủi hổ cha đã quyết định giữ nó lại. Cũng tại cha không tốt, cha không nên giữ nó lại, cặp vòng long phụng này mẹ con đã đem đến miếu Quan Công nhờ hơ trong lò lửa, cốt để chúc phúc con hạnh phúc, vậy mà cha không đưa cho con, nên con mới không có được phúc phận. Hóa ra mấy năm nay con sống không hạnh phúc..."
"Cha à, con xin lỗi..." Cô gắng sức bụm miệng, sợ âm thanh nghẹn ngào thốt ra sẽ khiến ông khổ tâm.
Thế nhưng giọng già nua của ông còn buồn hơn so với những gì cô tưởng tượng: "Xin lỗi cha ư? Con có biết điều con có lỗi nhất với cha là gì không?" Ông nói từng chữ từng chữ một: "Là con rời khỏi vòng tay cha, đi đến tận nơi xa xôi ấy mà lại sống không hạnh phúc..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!