Ngày hôm sau, như đã liệu từ trước, mẹ chồng quả thật gọi điện đến nài cô: "Ân Tĩnh à, con về nhà một chuyến được không con. Không biết dạo này thằng Đông bận cái gì, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy nó về. Nhưng mà con ơi, Sơ Vân cũng là máu thịt rớt xuống từ người mẹ, bây giờ chứng cứ lại nằm trong nhà con, con hãy xem như là giúp mẹ, xem như là đồng cảm với một người mẹ bị mất con quá oan ức được không..."
Cô còn có thể nói được gì nữa đây?
Vẫn là chặng đường ấy, chỉ là đi theo hướng ngược lại: ngồi xe buýt đến Hạ Môn, rồi lại ngồi máy bay từ Hạ Môn tới Hồng Kông. Cách biệt đã mấy ngày, thành phố này vẫn đông đúc và náo nhiệt dường vậy.
Thứ thay đổi vốn chỉ là cõi lòng người mà thôi.
Cho đến khi nắng chiều mất dạng sau rặng núi, Ân Tĩnh mới trở về căn hộ. Mặc dù đã đi đường cả một ngày mệt nhọc, nhưng cô vẫn chẳng thiết nghĩ đến việc nghỉ ngơi, vừa vào cửa đã bắt tay vào tìm kiếm cái đĩa mềm trong truyền thuyết, thừa dịp một tia sáng cuối cùng còn treo lấp lửng bên cửa sổ.
Cô không dám mở đèn, vì sợ rằng trong phòng mà sáng đèn thì quản lý của tiểu khu phát hiện sẽ thông báo cho Nguyễn Đông Đình biết rằng cô đã về.
Cô không muốn điều đó, cô chỉ muốn lặng lẽ tới, tìm được đồ rồi sẽ lặng lẽ đi.
Thế nên cô tập trung thời giờ tìm hết từ thư phòng đến phòng ngủ, sau cùng, lúc luồng sáng lờ mờ cuối ngày sắp tắt mất, cô đã tìm thấy nó trong một ngăn kéo bàn trang điểm! Vội vàng bật máy tính lên, cô cho nó vào ổ đĩa, rất mau, một đoạn video ngắn được ghi tại hiệu thuốc dọi vào mắt cô, 9 giờ 42 phút tối! Chính xác là 9 giờ 42 phút tối!
9 giờ 42 phút, Hà Thu Sương xuất hiện trong video giám sát của hiệu thuốc? Ngay tại thời điểm Sơ Vân xảy ra chuyện theo phán đoán của nhân viên pháp y? Không thể nào!
Có thể là giả không? Có thế đã bị người khác động chân động tay rồi không? Có thể người kia vốn không phải Hà Thu Sương không?
Tay cô sờ lên chuột, toan phóng to màn hình ra một tí để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn thì một bóng đen đã im hơi lặng tiếng đi vào phòng. Ân Tĩnh nhạy bén ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, hiềm nỗi đã không kịp nữa rồi, một lực mạnh kinh khủng chợt kẹp chặt lấy cô!
Là Nguyễn Đông Đình! Anh đè bàn tay đang di động con chuột của cô lại, sau đó ôm cô lên như bế công chúa!
"Nguyễn..."
"Em tính làm gì đấy?" Giọng anh rất thấp. Xa cách không biết đã bao ngày, vậy mà khi gặp lại trong tình huống thế này, giọng anh vẫn không hề có chút xao động nào, khác hoàn toàn với sự hoảng sợ nơi cô. Cặp mắt sắc bén của anh liếc qua đoạn video: "Muốn sửa đổi chứng cứ?"
"Em..."
"Hay là muốn tiêu hủy chứng cứ?"
Anh đang nói cái quái gì vậy? Chẳng qua cô chỉ muốn phóng đoạn video ấy lớn lên một chút để quan sát rõ hơn, nào ngờ lại bị anh vu khống như vậy!
Có điều Nguyễn Đông Đình không cho cô cơ hội để giãi bày, Ân Tĩnh còn đang trừng mắt không biết nên giải thích thế nào thì anh đã sải cặp chân dài, bồng cô rời khỏi căn hộ ấy.
"Nguyễn tiên sinh, Nguyễn tiên sinh..."
"Im lặng! Em muốn gọi mọi người đến xem à?"
Người đàn ông không muốn bị mọi người đến xem vẫn không hề có ý định đường hoàng bước ra từ cửa chính, anh mở cánh cửa thoát hiểm của nhà kho rồi đi thẳng ra ngoài.
Chiếc xe và A Trung đã chờ sẵn ở lối thoát hiểm, trông thấy vẻ mặt sầm sì của ông chủ và phu nhân đang vùng vẫy tức giận, cậu ta cũng chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thể đã sớm liệu được sẽ có một màn như vậy... Phải, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng! Chiêu trò thường dùng nhất của Nguyễn Đông Đình, chả phải lúc trước anh cũng hay đùa giỡn đám phóng viên bằng chiêu này đấy sao?
Thế mà hôm nay người bị đùa giỡn đến xây xẩm mặt mày lại không ai khác chính là cô!
A Trung lái xe một mạch về Nguyễn gia. Kỳ lạ là nhà lớn từ trước đến nay luôn nhộn nhịp người ra kẻ vào thế mà hôm nay lại không có một ai.
Cô không khỏi hoảng sợ: "Anh đưa em đến đây làm gì?" Trong nhà không có ai mà anh còn ôm chặt lấy cô, hai chân sải băng băng lên lầu hai về lại phòng của mình.
"Anh muốn làm gì? Buông em ra! Buông em ra!"
Song sắc mặt Nguyễn Đông Đình vẫn hết sức bình tĩnh, cánh tay dài của anh giống như xích khóa, trói chặt sít sao tứ chi đang hòng muốn cựa quậy của cô. Về đến cửa phòng, anh bèn đạp mạnh cửa, Ân Tĩnh cảm giác trời đất bỗng dưng thì xoay chuyển. Chốc lát sau lại bị anh ôm cứng ngắc ngồi xuống ghế sô pha. Không, không đúng, cô miêu tả sai rồi! Mà anh ngồi, còn cô thì nằm sấp trên đùi anh, mặt hướng xuống sàn nhà! Còn mông thì hướng thẳng lên trời!
"Biết sai chưa?" Một âm vang lạnh lùng dội xuống từ đầu cô.
Nhưng cô làm gì còn tâm trạng để trả lời anh đâu! Tư thế nhục nhã này đã phá vỡ triệt để giới hạn kiên nhẫn của cô: "Anh buông em ra!"
Vậy mà cô vừa định tẩu thoát thì bỗng dưng nghe một tiếng bốp vang dội. Ân Tĩnh đờ cả người, chỉ cảm thấy trời đất trong mình thoáng chốc "ầm" một tiếng sụp đổ, tất cả lý trí trong nháy mắt hầu như cháy rụi mất... Anh dám...
Đúng! Là! Quá! Đáng! Mà! Anh dám thẻ vào mông cô như đang dạy dỗ một đứa con nít còn hôi sữa!
Lúc này Ân Tĩnh thấy mông mình bỏng rát, đó chính là kiệt tác của Nguyễn Đông Đình!
"Nói, em biết sai chưa?" Anh còn ngang nhiên hỏi.
"Anh, anh..." Cô tức đến hụt hơi mà không thể nói thành lời: "Anh là đồ ngạo ngược!"
"Bốp!"
Thế là mông cô lại hứng thêm một phát đau điếng nữa.
Cô như sắp phát rồ: "Nguyễn Đông Đình!"
"Còn gọi tuồn tuột cả tên lẫn của chồng em ra thì anh sẽ cho em thêm hai phát nữa!"
Nhác thấy bàn tay kia toan phất lên, Ân Tĩnh bấy giờ không thèm để ý đến hình tượng nữa, cô dùng hết sức bình sinh giùng giằng trên đùi anh. Anh càng dùng sức, cô càng giãy dụa, sau cùng còn há miệng thật to, cạp một cái vào tay anh.
Trong nháy mắt, cô chớp lấy thời cơ sống chết vật lộn để đứng dậy.
Song vô ích.
Hơi thở nóng rực chẳng mấy chốc lại bao phủ lấy cô, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ghì trọn cô vào trong ngực.
"Nguyễn..." Sau chữ đó cô không còn cơ hội nói tiếp nữa, vì môi của ai đó đã khóa chặt môi cô: "Mở miệng!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!