Thật sự thì hai tấm hình kia không chụp dính mặt cậu, bởi vì cậu và Mạc
Nguyệt Lãng đứng cùng một bên, tên chó săn đó chụp trộm từ sau lưng Mạc
Nguyệt Lãng, đương nhiên chỉ có thể chụp được bóng lưng của hắn.
Sau đó cậu còn chạy tới bậc thang đỡ Mạc Nguyệt Lãng, nhưng những việc sau đó không được tiết lộ, nên cậu cũng không bị lộ mặt.
Tuy nhiên trang phục của cậu dễ bị nhận ra, mọi người trong phòng làm việc
chỉ cần biết ai đến studio và mặc áo Uniqlo kết hợp với Super Mario, thì có thể đoán ra cậu.
Tin tức này một truyền mười mười truyền
trăm, ngay cả Quý Tôn đang ở trường quay đóng phim cũng biết Lục Phong
Thanh thích Mạc Nguyệt Lãng.
"Thật sự không phải mà." Đây đã là
lần thứ bảy Lục Phong Thanh nói câu này với Quý Tôn, ngữ khí lúc đầu là
muốn nhanh chóng giải thích, lúc sau là móc tim móc phổi ra tỏ vẻ không
nói dối, đến bây giờ thì không còn cảm xúc gì, cậu đã chết lặng.
"Tôi hiểu." Quý Tôn hiểu ý nở nụ cười, "Thích người không thể với tới, thì không dễ nói ra được."
Lục Phong Thanh thật sự không muốn giải thích nữa, cậu đưa camera tới trước mặt Quý Tôn, kiên nhẫn hỏi: "Anh xem thử mấy tấm tôi vừa chụp, mấy hình này có được không?"
Quý Tôn tùy tiện liếc nhìn, cơ bản không để bụng: "Ừ, có thể."
Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất camera đi, cuối cùng cũng
tìm được thời điểm nói chuyện chính với Quý Tôn: "Tôi nghe nói nhiếp ảnh gia của anh nghỉ việc, anh có cần người mới không?"
"Cậu muốn
làm nhiếp ảnh gia của tôi à?" Lông mày Quý Tôn nhếch lên, nhìn Lục Phong Thanh từ trên xuống, "Không phải cậu thích Mạc Nguyệt Lãng sao?"
"Muốn là nhiếp ảnh gia của tôi cũng được." Quý Tôn chuyển đề tài, hướng về
phía Lục Phong Thanh ngoắc ngón tay, ra hiệu để cậu nhích lại gần, "Tôi
có mấy điều kiện."
Mỗi nghệ sĩ đều có một vài sở thích hoặc thói
xấu, Lục Phong Thanh không để ý, chắc là Quý Tôn có yêu cầu riêng đối
với nhân viên của mình. Cậu cúi người xuống, đến trước mặt Quý Tôn,
trung thực đợi Quý Tôn nói tiếp.
Ánh mắt Quý Tôn lóe lên vẻ giảo hoạt, hắn hạ thấp giọng dùng âm thanh ám muội hỏi: "Cậu sẽ làm ấm giường à?"
Lục Phong Thanh sững sờ, kinh ngạc nhìn Quý Tôn.
"Tôi không phân biệt nam nữ." Ngón trỏ Quý Tôn lướt qua hàm dưới Lục Phong
Thanh, hơi hất cằm lên, nói bên tai Lục Phong Thanh, "Để tôi xem cậu có
phải là con mèo nhỏ ngây thơ không?"
Lục Phong Thanh đột ngột
đứng dậy, không thể tin được trừng mắt nhìn Quý Tôn. Vẻ mặt của cậu vừa
kinh ngạc vừa mờ mịt nhưng chủ yếu là sợ hãi, không biết rằng như thế
càng khơi lên tâm trạng muốn bắt nạt của Quý Tôn.
"Để tôi dạy cậu một chút." Quý Tôn lười biếng dùng tay chống cằm, lấy ba ngón tay che
môi, cố ý mập mờ nói: "Có khi còn theo đuổi được Mạc Nguyệt Lãng."
Cả người Lục Phong Thanh cứng đờ tại chỗ, lúc lâu sau mới hiểu được ý của Quý Tôn.
Ý nói là để hắn dạy cậu kĩ năng trên giường, sau đó dùng cơ thể quyến rũ Mạc Nguyệt Lãng sao?
Lục Phong Thanh xin thề cậu chưa từng có ý đồ xấu với Mạc Nguyệt Lãng, sao mà lời Quý Tôn nói ra cứ như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!