Những hiểu biết của Lục Phong Thanh về Khương Tuệ có hạn, nhưng cậu cũng biết Khương Tuệ không phải là một bà chủ nghiêm túc.
Lần đầu tiên gặp mặt, mới giây trước cô còn tức giận như vậy nhưng giây sau đã mời Lục Phong Thanh đến Nhạc Ngu làm việc, mấy người chủ muốn làm gì thì làm chắc không có mấy người.
Hơn nữa hôm đầu tiên Lục Phong
Thanh đi làm, Khương Tuệ đã nói giỡn muốn bao nuôi cậu, vì vậy Lục Phong Thanh thực sự không đoán được lời nói của Khương Tuệ là thật hay giả.
Khương Tuệ cười ra tiếng, nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng nói: "Đứa bé này đã ở
Nhạc Ngu một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa khôn ra nữa."
Nghe nói
như thế, Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng cậu từ lo lắng đã
chuyển sang an tâm, tâm trạng đều viết hết lên mặt, vẻ mặt Mạc Nguyệt
Lãng không thay đổi liếc cậu.
"Chuyện là thế này." Khương Tuệ đã
thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, nói với Lục Phong Thanh: "Sự việc ngày
hôm qua là do Tống Ninh cố tình làm, bây giờ nhãn hàng không có ý định
thay người, muốn mượn nhiệt độ này cho hai người hợp tác chụp quảng
cáo."
Mặc dù trong quảng cáo Tống Ninh không có lộ mặt, nhưng
sau chuyện này, sự chú ý đến hắn và nhãn hàng đều được nâng lên, đối với cả hai bên mà nói đều là chuyện tốt, chỉ có Mạc Nguyệt Lãng đang bị lợi dụng.
Lục Phong Thanh yên lặng nhìn Mạc Nguyệt Lãng, chỉ thấy hắn nhíu mày, rõ ràng vô cùng khó chịu với cách làm của Tống Ninh.
Khương Tuệ tiếp tục nói: "Trước đây có một khoảng thời gian Mạc Nguyệt Lãng về nước phát triển, khi đó cậu ấy vừa đơn thuần vừa đáng yêu, chiêu trò
của Tống Ninh là giả vờ đáng thương..."
"Được được được." Khương Tuệ nở nụ cười, tuy rằng ngoài miệng thì đồng ý,
nhưng vẫn không có ý định dừng lại, "Hai người qua lại chưa tới một năm
thì Tống Ninh muốn đổi nghề trở thành diễn viên, nên ôm đùi một đạo
diễn..."
"Khương Tuệ!" Lần này Mạc Nguyệt Lãng trực tiếp gọi tên Khương Tuệ, dùng ánh mắt lạnh như băng nhắc nhở nàng đừng nói nữa.
Lục Phong Thanh bên cạnh hơi lúng túng, bởi vì không khó để nhìn ra Khương
Tuệ muốn kéo người ngoài cuộc như cậu vào trong cuộc, nhưng mà Mạc
Nguyệt Lãng dường như không muốn cậu tham dự vào.
Thực ra, Lục
Phong Thanh không chủ động muốn nghe những chuyện, nếu đổi vị trí suy
nghĩ, cậu cũng không muốn người ngoài nào biết chuyện của cậu và Quan
Diệc Huy, như vậy giống như hình phạt công khai, nói cho người khác biết cậu đã từng ngu ngốc cỡ nào.
Có điều chuyện của Mạc Nguyệt Lãng
cũng gần giống suy đoán của cậu, Tống Ninh phản bội Mạc Nguyệt Lãng, vì
vậy nên hai người chia tay, nên sau này Mạc Nguyệt Lãng vẫn luôn độc
thân, có thể là vì sau khi bị lừa dối không muốn tìm người yêu đương
nữa.
Lục Phong Thanh yên lặng ngồi một bên, cố gắng hạ thấp sự
tồn tại của mình, nhưng mà lúc này Mạc Nguyệt Lãng lại đột nhiên nhìn về phía cậu, hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
"Hả?" Lục Phong Thanh không kịp
ứng phó, ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút khó hiểu. Rõ ràng vừa nãy Mạc
Nguyệt Lãng còn không muốn cho cậu nghe chuyện của mình, nhưng bây giờ
lại hỏi cậu nghĩ gì.
Cậu có thể ý kiến gì không?
Lục Phong Thanh nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ, trả lời: "Tôi cảm thấy anh ta không xứng với anh."
Vừa dứt lời, Khương Tuệ ở đối diện đã cười ra tiếng, vui vẻ vỗ bàn. Nàng
cười nói: "Tiểu Mạc hỏi cậu là cậu nghĩ chuyện này giải quyết thế nào."
"Ồ, là vậy à." Tai Lục Phong Thanh đỏ bừng. Vừa rồi cậu trốn tránh, vốn dĩ
không để ý hai người kia đang nói gì, vì vậy hoàn toàn không biết chuyện tình cảm của Mạc Nguyệt Lãng đã không còn là đề tài nói chuyện, mà đang nói đến phương án giải quyết.
Bây giờ Lục Phong Thanh như cảm
nhận được cảm giác khi lên lớp đang ngủ gục thì bị giáo viên gọi trả
lời, nhưng cậu mơ màng nói chuyện trong giấc mơ khiến cả lớp cười phá
lên.
Tuy rằng hiện tại người cười cậu chỉ có mỗi Khương Tuệ,
nhưng nếu Lục Phong Thanh không nhìn lầm, sắc mặt Mạc Nguyệt Lãng vừa
nãy còn khó chịu bây giờ đã thả lỏng ra, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Khương Tuệ dừng đúng lúc, không cười nữa, nói với Lục Phong Thanh: "Ý tưởng
của chúng tôi là như vậy, bởi vì không biết trong tay Tống Ninh còn
chuyện gì nữa không nên tốt nhất không nên phủ định quan hệ của hai
người, tránh cho cậu ta lấy chuyện hai người từng trải qua làm chứng cứ, đến lúc đó sẽ không dễ xử lý."
Lục Phong Thanh không có ý kiến
gật đầu, bày tỏ đồng ý. Đương nhiên, trừ việc bày tỏ đồng ý, cậu cũng
không muốn đưa ra ý kiến khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!