Lục Phong Thanh không phủ nhận cậu thích ngoại hình đẹp, khi đi trên
đường thấy người nào đẹp sẽ không nhịn được nhìn thêm một lần.
Nhưng đơn giản yêu thích là một chuyện, phát triển thành người yêu là một chuyện khác.
Quan Diệc Huy trong mắt người ngoài là một người bạn trai lý tưởng, năng lực làm việc xuất sắc, ngoại hình đẹp trai tỏa nắng. Tuy rằng khi đi học,
hắn không được hoan nghênh như hotboy, nhưng vẫn được coi là dễ nhìn.
Với hình mẫu lý tưởng như thế, nhưng hắn hay nói xấu Lục Phong Thanh, thậm
chí còn động thủ đánh người, có lúc Lục Phong Thanh thấy Quan Diệc Huy
đối xử nho nhã với người ngoài, sẽ không nhịn được thắc mắc, tại sao
tính cách bên trong và những gì thể hiện ra bên ngoài có thể tương phản
lớn đến vậy.
Lâu dần, trong lòng Lục Phong Thanh dựng lên một bức tường bền vững, chỉ cần là người có ngoại hình đẹp trai, cậu sẽ loại ra khỏi các ứng cử viên bạn trai của cậu, vì cậu không muốn gặp lại một
Quan Diệc Huy thứ hai.
Nếu ngoại hình của những anh chàng nhìn ổn được 60 điểm, thì Quan Diệc Huy được cỡ 65 điểm, vì vậy yêu cầu của Lục Phong Thanh đối với nửa kia là dưới 65 điểm.
Đây giống như một
ranh giới, những ngươi đàn ông dưới 65 điểm như bạn cùng phòng Lý Trì
Húc, Lục Phong Thanh cảm thấy người bình thường như thế rất tốt, có thể
tìm bạn trai theo tiêu chuẩn này, nhưng mà đối với những người đàn ông
trên 65 điểm, như Mạc Nguyệt Lãng được 100 điểm, Lục Phong Thanh vốn dĩ
không có bất cứ ý nghĩ không đúng gì, thậm chí còn không có cảm giác
động tâm.
Có điều sau đó đường ranh giới của cậu như bị cái gì đó làm mờ đi.
Lúc Mạc Nguyệt Lãng đến bên tai cậu thấp giọng nói chuyện, Lục Phong Thanh
mơ hồ cảm thấy, cậu đã đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của trình độ 100
điểm.
Bức tường bền vững của cậu không cao như cậu nghĩ, không chống cự được với đôi chân dài của Mạc Nguyệt Lãng.
"Anh nên về làm việc đi." Lục Phong Thanh đẩy lồng ngực Mạc Nguyệt Lãng ra,
cúi đầu ổn định lại nhịp tim. Cậu biết rõ Mạc Nguyệt Lãng cố tình trêu
chọc cậu, nhưng gò má vẫn không khống chế được ửng đỏ.
Hành động
của Mạc Nguyệt Lãng như đang dùng thực lực nói cho cậu biết, câu "Tôi
không đồng ý" cậu nói với kt buồn cười như thế nào.
Chỉ cần Mạc
Nguyệt Lãng động thủ trêu chọc cậu, nhịp tim đã không khống chế được, vì vậy cậu ở đâu lấy ra sự tự tin mà dám nói không đồng ý?
Cậu không nhìn vẻ mắt Mạc Nguyệt Lãng, nhưng có thể tưởng tượng được nụ cười tinh quái trên mặt Mạc Nguyệt Lãng.
"Cậu chờ ở đây một lúc thì có được không?" Mạc Nguyệt Lãng sáng đột nhiên hỏi.
Lục Phong Thanh ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn lắc đầu.
"Vào đây xem tôi đi." Mạc Nguyệt Lãng nhẹ nhàng nói, sau đó đẩy cánh cửa kim loại đi vào studio.