Từ khi đi làm đến giờ, Lục Phong Thanh chưa từng được nghe câu cổ vũ nào.
Quan Diệc Huy luôn mắng cậu là đồ vô dụng, ngu ngốc, có lúc cậu cũng nghi ngờ, cậu thật sự như lời Quan Diệc Huy nói.
Mạc Nguyệt Lãng quả nhiên không hài lòng mấy tấm hình chụp bằng điện thoại
này, nhưng kỳ lạ là Mạc Nguyệt Lãng còn xoa đầu cậu, để cậu tiếp tục cố
gắng.
Hai người không có quan hệ thân mật, Mạc Nguyệt Lãng làm ra hành động thân mật như vậy với cậu, trong lòng Lục Phong Thanh như có
gợn sóng, nhưng cũng may là cậu đã ép xuống.
Xem ra không nên tiếp xúc nhiều với người đàn ông có ngoại hình 100 điểm, nếu không chú ý sẽ dễ bị đổ gục.
Trợ lý nhiếp ảnh gia do dự địa đi tới bên cạnh hai người, muốn mời Mạc
Nguyệt Lãng đi tới chỗ bàn làm việc rồi lại thôi, thợ máy bên kia nói đã chuyển hình vào máy tính rồi, có thể xem thử.
Lúc nói chuyện ánh mắt của cô gái cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, rõ ràng là tìm Mạc
Nguyệt Lãng có việc, nhưng kiêng dè Lục Phong Thanh đang bên cạnh Mạc
Nguyệt Lãng. Cảm giác kia giống như nàng đã biết được mình là kỳ đà cản mũi, nhưng vì chuyện công việc không thể không tách hai người ra, nên
mới rụt rè như vậy.
Mạc Nguyệt Lãng nói "Chờ tôi" với Lục Phong
Thanh, sau đó đi về phía bàn làm việc, có điều chưa đi được hai bước,
hắn đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Lục Phong Thanh: "Đi chung với tôi
đi."
Lục Phong Thanh hơi khó chịu, cậu dường như cảm thấy trong
studio có không ít người âm thầm quan sát cậu, có lẽ thấy được lúc Mạc
Nguyệt Lãng ôm cậu.
Cậu sờ sờ gáy, nhỏ giọng nói: "Tôi không đi đâu."
Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày hỏi: "Không muốn nhìn ảnh người khác chụp à?"
Nói không muốn là giả. Mặc dù không so sánh sẽ không bị tổn thương, nhưng
so sánh mới tiến bộ. Cơ hội để tiến bộ như thế không nhiều, nếu cứ bỏ đi thì có hơi đáng tiếc.
Do dự một giây, Lục Phong Thanh làm bé ngoan đuổi theo Mạc Nguyệt Lãng.
Tấm ảnh được camera chuyên nghiệp tinh tế hơn nhiều, đặc biệt là khi xem trên iMac 27 inch, tất cả các chi tiết đều rõ ràng.
Mạc Nguyệt Lãng một tay chống trên bàn, nhìn về phía Lục Phong Thanh hỏi: "Thế nào?"
"Rất tốt." Lục Phong Thanh chăm chú nhìn màn hình, "Dùng ánh sáng nâng mặt
làm cho khuôn mặt ba chiều hơn, nhưng đồng thời cũng giảm cảm giác tồn
tại của khuôn mặt để làm nổi bật sản phẩm, điều này được khống chế rất
tốt.
"A." Lục Phong Thanh trở nên lúng túng, cậu đã quên thợ chụp ảnh đang ngồi
ngay trước mặt, người ta chắc chắn chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, đâu
phiền đến cậu nhận xét.
Lúc này, vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng nhẹ nhàng nói bổ sung: "Tôi hỏi cậu người trong hình có đẹp trai không?"
"Anh -" Cô trợ lý không chịu được hít vào một hơi, ngay cả thợ chụp ảnh ngồi đó cũng nhướng mày sâu xa nhìn về phía hai người, rõ ràng là nghe thấy sự ám muội trong lời nói của Mạc Nguyệt Lãng.
Nếu như Mạc Nguyệt Lãng hỏi cả ba người bản thân hắn có đẹp trai hay không, chỉ có thể nói hắn vô cùng tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!