Xung quanh cơ thể bị mùi nước hoa bao vây, tâm trạng bất an khi nãy cũng dần không còn.
Nhưng mà sau khi bình tĩnh, Lục Phong Thanh cảm thấy vô cùng lúng túng.
Mạc Nguyệt Lãng cũng thật biết chọn thời điểm để lôi lại chuyện cũ, đến lúc này vẫn còn nhắc đến "thùng rác".
Lần trước cũng cảnh tượng gần giống như vậy, chỉ có điều người bị bạn trai
cũ dây dưa là Mạc Nguyệt Lãng. Bây giờ Lục Phong Thanh đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mới nhận ra được chuyện ngu ngốc mà cậu làm, hại Mạc
Nguyệt Lãng lúng túng như thế nào.
Giới giải trí nói nhỏ không
nhỏ, nói lớn cũng không lớn, Quý Tôn ở khu phim trường đóng phim cũng
biết người thứ ba trong hotsearch là Lục Phong Thanh, Quan Diệc Huy thân là phóng viên cũng sẽ biết được, vấn đề chỉ là thời gian.
Chuyện này đã xảy ra, Lục Phong Thanh không nói Mạc Nguyệt Lãng giúp đỡ, cậu
mím chặt môi, lén lút siết chặc góc áo Mạc Nguyệt Lãng.
Quan Diệc Huy lúc này nhìn hai người ôm ấp tàn bạo quát lên với Lục Phong Thanh: "Lục Phong Thanh, qua đây cho anh!"
Lục Phong Thanh sợ đến mức cả người run lên, theo bản năng nhích lại lồng
ngực Mạc Nguyệt Lãng. Tuy rằng cậu vẫn chưa nói gì, nhưng hành động đó
đã nói rõ cậu cần Mạc Nguyệt Lãng giúp đỡ.
"Đừng sợ." Mạc Nguyệt
Lãng động viên vỗ vỗ sau lưng Lục Phong Thanh, sau đó giương mắt nhìn về phía Quan Diệc Huy, mặt không thay đổi hỏi: "Có chuyện gì?"
Mạc
Nguyệt Lãng cao một mét chín hai, đa số mọi người đều phải ngước đầu mới nói chuyện được với hắn, vì vậy nên khí thế thấp hơn. Mặc dù Quan Diệc
Huy dám ngang ngược với Lục Phong Thanh, nhưng khi đối mặt với Mạc
Nguyệt Lãng, hắn cũng phải kiêng dè, đè nén sự tức giận lại nói rằng:
"Đây là chuyện riêng của hai chúng tôi."
Mạc Nguyệt Lãng cụp mắt quét qua người trong ngực, nhìn về phía Quan Diệc Huy: "Cậu ấy không giống muốn nói chuyện với anh."
"Lục Phong Thanh!" Quan Diệc Huy lại rống lên: "Em đừng giả vờ làm đà điểu với anh!"
"Đừng nói nữa." Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày, con ngươi màu xám tro lộ ra vẻ không thích, "Không phải anh tới tìm tôi sao."
"Tìm anh để tìm cậu ta." Sau khi Quan Diệc Huy nói xong, nhìn Lục Phong
Thanh lạnh lùng cười nói: "Em cũng giỏi chơi trò mất tích đó."
Lục Phong Thanh vẫn không nói gì, ánh mắt dừng trên khuy áo Mạc Nguyệt
Lãng, vẫn không nhìn Quan Diệc Huy. Tay cậu nắm góc áo Mạc Nguyệt Lãng,
dường như chỉ cần có Mạc Nguyệt Lãng ở bên cạnh cậu sẽ không bị gì.
Nhưng nếu một mình cậu đối mặt với Quan Diệc Huy, cậu chắc chắn sẽ không dám.
"Được thôi." Quan Diệc Huy dường như ý thức được có nói gì
cũng vô dụng, vì vậy nhìn Mạc Nguyệt Lãng, trào phúng hỏi: "Anh biết cậu ta có bạn trai rồi chưa?"
"Biết." Mạc Nguyệt Lãng mặt không biến sắc trả lời, "Là tôi."
Bạn trai cậu ấy là tôi. Giọng điệu như nói chuyện đương nhiên.
Lục Phong Thanh không nhịn được ngẩng đầu nhìn Mạc Nguyệt Lãng, cậu nhớ tới biểu hiện lần trước trước mặt Tống Ninh, rồi so sánh với những gì Mạc
Nguyệt Lãng đang biểu hiện trước mặt Quan Diệc Huy, quả thực khác nhau
một trời một vực.
Cậu vừa cảm kích, vừa mặc cảm. Nếu như lần trước cậu cũng làm được như vậy thì tốt rồi.
"Anh làm vậy coi được à." Quan Diệc Huy nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là người của công chúng mà lại chen chân vào tình cảm của
người khác."
Chuyện mà nghệ sĩ kiêng kị nhất trong giới giải trí
là chuyện tình cảm trái đạo đức, trong này bao gồm là tiểu tam, quần
chúng sẽ không có ai khoan dung cho việc này.
Lục Phong Thanh
không quan tâm Quan Diệc Huy nói cậu thế nào, nhưng Mạc Nguyệt Lãng vô
tội, cậu không thể để mặc Quan Diệc Huy phá hoại danh tiếng Mạc Nguyệt
Lãng được. Cậu thu hồi tầm mắt đang dừng trên khuy áo Mạc Nguyệt Lãng,
cau mày nhìn về phía Quan Diệc Huy nói: "Anh đừng nói lung tung, sau khi chia tay với anh tôi mới biết anh ấy."
"Em nghĩ anh bị ngu à?"
Quan Diệc Huy cười lạnh, "Tấm cuối cùng em chụp trước khi nghỉ việc là
quảng cáo của hắn! Em còn dám nói sau khi chia tay mới biết hả?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!