Sau gần nửa tháng hai người không gặp nhau, vừa mới gặp mặt, Lục Phong
Thanh mơ hồ cảm giác Mạc Nguyệt Lãng đang quan sát thái độ của cậu.
Nhớ lại khoảng thời gian này, Lục Phong Thanh thực sự chưa từng chủ động
nhắn tin cho Mạc Nguyệt Lãng, thế nhưng hai người cũng không thật sự
đang yêu đương, chỉ không chủ động nhắn tin thôi, có thể khiến Mạc
Nguyệt Lãng không vui đến thế sao?
Còn câu nói "muốn gặp cậu" vừa nãy, còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thế, cứ như muốn tìm cậu tính sổ vậy.
Lục Phong Thanh mơ hồ nghĩ, có phải là vì mị lực của Mạc Nguyệt Lãng không
có tác dụng ở đây, nên Mạc Nguyệt Lãng mới đặc biệt nhắm vào cậu.
Nhưng cũng không hẳn, mị lực của Mạc Nguyệt Lãng không hẳn là không có tác dụng.
Chí ít khi nãy nghe được câu "muốn gặp cậu", nội tâm Lục Phong Thanh như bị quấy phá, trong lòng ngứa ngáy, dường như có cái gì đó chui lên từ dưới đất.
Song khi cậu nhìn thấy vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng, chồi non đó lại bị vùi xuống đất.
Lục Phong Thanh thực sự không hiểu nổi Mạc Nguyệt Lãng đang nghĩ gì, cậu
ngẩng đầu nhìn Mạc Nguyệt Lãng, hỏi: "Công việc của anh rảnh rỗi sao?"
"Bận lắm." Mạc Nguyệt Lãng cúi mắt nhìn cậu, "Dù có bận tôi vẫn nhắn tin cho cậu."
"À..." Được rồi, lần này Lục Phong Thanh có thể hoàn toàn khẳng định, Mạc Nguyệt Lãng đang trách cậu không chủ động tìm hắn.
"Cái kia," cậu không tự chủ được nhẹ nhàng nói, trong đó còn lộ vẻ mềm mại
mà chính cậu còn không biết, "Sau này tôi sẽ nhắn tin cho anh."
"Ừ." Mạc Nguyệt Lãng trả lời, vẻ mặt dịu dàng hơn khi nãy không ít.
Lần trước lúc hai người tới văn phòng của Khương Tuệ, hay là lần đầu tiên
cậu đi làm, cũng đúng lúc gặp Mạc Nguyệt Lãng ở đây, Lục Phong Thanh
ngồi một bên sofa, còn Khương Tuệ và Mạc Nguyệt Lãng ngồi bên còn lại.
Nhưng mà lần này không giống vậy, Lục Phong Thanh và Khương Tuệ vẫn ngồi đối
diện nhau, nhưng Mạc Nguyệt Lãng cực kỳ tự nhiên ngồi cạnh Lục Phong
Thanh.
Khi ba người cùng ngồi hai bên trên sofa, chỉ có những người thân thiết mới ngồi chung một bên.
Lục Phong Thanh không ý thức được chuyện này, nhưng mà lúc Mạc Nguyệt Lãng
ngồi xuống, Khương Tuệ đã nhíu mày cười nhạo nói: "Nhanh như vậy đã làm
phản rồi à?"
Lục Phong Thanh khó hiểu nhìn Mạc Nguyệt Lãng, thấy
hắn không phản ứng gì, vẫn cứ lạnh nhạt nói: "Không phải muốn giao công
việc sao? Nói chuyện chính đi."
"Được." Khương Tuệ dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, "Hôm nay nói ba chuyện."
Nghe nói như thế, Lục Phong Thanh móc cuốn sổ trong túi quần ra, chăm chú
nhìn Khương Tuệ, dáng vẻ chăm chú chờ lãnh đạo lên tiếng.
Khương Tuệ không ngờ Lục Phong Thanh nghe lời như vậy, cảm thấy buồn cười, nháy mắt nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng.
Lục Phong Thanh bên này đang đợi Khương Tuệ nói chuyện chính, thấy ánh mắt
nàng quay qua bên kia, cậu cũng theo bản năng quay đầu sang.
Giây sau, Lục Phong Thanh đụng phải ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng, cặp mắt màu xám tro hơi chuyện động, cứ như khi nhìn lén bị bắt gặp vậy.
"Lúc họp không được nhìn đông nhìn tây." Mạc Nguyệt Lãng giờ tay đè gáy Lục Phong Thanh, xoay đầu cậu lại.
Lục Phong Thanh hơi khó hiểu, thầm nghĩ không phải anh cũng nhìn tôi sao,
nhưng đúng lúc Khương Tuệ bắt đầu vào chuyện chính, cậu cũng lười nghĩ
nhiều.
"Đầu tiên là bắt đầu từ hôm nay Tiểu Lục là nhiếp ảnh gia
chính của Quý Tôn, bên phòng nhân sự đã thông báo cho cậu chưa?" Khương
Tuệ nhìn sang Lục Phong Thanh.
"Thông báo rồi." Lục Phong Thanh gật đầu, "Quý Tôn cũng liên hệ với tôi rồi."
"Được." Khương Tuệ tiếp tục nói, "Hai ngày nữa Quý Tôn sẽ tham gia một chương
trình, cần đi nước ngoài chụp ảnh, cậu nhanh chóng đưa hồ sơ cho hậu cần làm visa đi."
Làm visa theo nhóm dễ hơn nhiều làm visa cá nhân,
nó không yêu cầu tài khoản tiết kiệm cá nhân nhiều, vì vậy ngay cả khi
Lục Phong Thanh là một cậu nhóc nghèo, cũng không cần phải lo lắng về
việc không thể đậu visa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!