Mạc Nguyệt Lãng đi từ sàn diễn xuống, đi thẳng tới chỗ Lục Phong Thanh.
Lúc này, Lục Phong Thanh mới bừng tỉnh, cúi đầu nhìn hai tấm ảnh vừa chụp lúc nãy, nhanh chóng giấu máy ảnh ra sau lưng.
Nhưng mà hành động này của cậu chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, Mạc Nguyệt Lãng đi đến trước mặt cậu, xòe tay ra nói: "Đưa tôi."
Còn muốn phê bình ai...
Lục Phong Thanh lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi còn chưa kịp chụp."
Mạc Nguyệt Lãng không thu tay lại, nhíu mày nói: "Tại sao lại không kịp?"
"Bởi vì, cái kia..." Lục Phong Thanh thực sự không hợp để kiếm cớ, cậu cắn
răng, không giải thích, trung thực thừa nhận nói: "Anh có chút đẹp, tôi
bị ngây người."
"Có chút?"
"... Rất đẹp trai."
Mạc
Nguyệt Lãng cúi người xuống, tựa như nói thầm, ở bên tai Lục Phong Thanh thấp giọng nói: "Biết tôi đẹp là được rồi, chụp một tấm đẹp đi."
Hành động thân mật này làm Lục Phong Thanh tưởng tượng tới những tác phẩm nhạy cảm. không tự chủ được lùi về sau.
Mạc Nguyệt Lãng híp hai mắt, khó chịu nhìn lướt qua Lục Phong Thanh: "Cậu trốn cái gì?"
Lục Phong Thanh hít sâu một hơi, cố gắng lấy dũng khí nói: "Sau này lúc anh nói chuyện đừng kề sát tai tôi."
Mạc Nguyệt Lãng dường như thích chọc cậu như thế, mỗi lần Mạc Nguyệt Lãng
xuất chiêu, tim cậu liền không tự chủ được đập nhanh hơn.
Cậu tự
nhận thấy lực miễn dịch của mình cũng không tệ, nhưng lực sát thương của Mạc Nguyệt Lãng thật sự quá mạnh mẽ, cho nên không thể để "yêu nghiệt"
này muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Lục Phong Thanh suy nghĩ rất
nhiều, cậu nghĩ đến sau khi cậu nói rõ ràng, Mạc Nguyệt Lãng sẽ không
làm vậy với cậu nữa.
Nhưng mà không nghĩ tới, cậu vừa dứt lời,
Mạc Nguyệt Lãng tiến lại ôm cậu, nghiêng đầu, dường như cố ý, nói bên
tai: "Sao lại không được?"
"Anh làm gì vậy?" Lục Phong Thanh bị
hơi thở của Mạc Nguyệt Lãng làm ngứa ngáy, cậu hơi rụt cổ, bàn tay chống trên ngực Mạc Nguyệt Lãng, nhỏ giọng nói: "Anh chú ý đi được không, bên cạnh có người nhìn thấy kìa?"
Lục Phong Thanh nói không sai, Mạc Nguyệt Lãng ôm cậu sẽ rước lấy không ít ánh mắt không tốt.
Mạc Nguyệt Lãng đứng thẳng lên quét mắt ra bốn phía, nhưng tay vẫn không
buông Lục Phong Thanh ra. Hắn cười khẽ, hơi rút cằm lại, nhìn đỉnh đầu
Lục Phong Thanh nói: "Anh ôm vợ anh, có gì không được?"
Âm thanh của hắn không lớn không nhỏ, mọi người xung quanh hẳn đều có thể nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!