Không khí trong phòng chìm vào im lặng đến nỗi cảm thấy ngột ngạt, hai
tay Mạc Nguyệt Lãng giữ vai Lục Phong Thanh, không nói gì hạ mắt nhìn
Lục Phong Thanh.
Sau một lúc lâu, hắn lui về phía sau vài bước,
ngồi trên giường lớn, chậm rãi mở miệng nói: "Người vừa nãy không phải
fan của tôi."
Lục Phong Thanh không nói gì, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Nguyệt Lãng.
Nếu không phải fan của Mạc Nguyệt Lãng, vì sao lại mắng cậu không xứng với anh bọn họ cơ chứ?
Mạc Nguyệt Lãng nói tiếp: "Người kia là học sinh mà Tống Ninh thuê đến."
"Cậu ta vẫn muốn hẹn gặp tôi, tôi không trả lời cậu ta." Mạc Nguyệt Lãng
nói, "Vừa nãy cậu ta gọi điện cho tôi nói chuyện này, nói rằng cậu ta
không nhịn được muốn làm tổn thương em, khiến tôi phải gặp mặt cậu ta."
Lục Phong Thanh nhất thời yên lặng.
Đẳng cấp của Tống Ninh quả nhiên không như với người khác, vừa tìm người hại cậu, vừa biện minh vì mình "không thể nhịn được", giả làm nạn nhân.
Cậu ta uy hiếp Mạc Nguyệt Lãng, lý do là không cố ý, giải vây cho chính
mình, giống như Khương Tuệ nói, tâm tư người này thật sự rất đáng sợ.
"Vậy anh sẽ đi gặp cậu ta sao?" Lục Phong Thanh hỏi.
Kỳ thật chuyện của Mạc Nguyệt Lãng và Tống Ninh thế nào, cũng không liên
quan đến Mạc Nguyệt Lãng, nhưng cậu không hi vọng Mạc Nguyệt Lãng sẽ đi
gặp Tống Ninh.
Nếu Mạc Nguyệt Lãng thỏa hiệp, vậy thì không phải cậu sẽ trở thành công cụ bị Tống Ninh lợi dụng sao?
"Không đi." Mạc Nguyệt Lãng không chút do dự phun ra hai chữ, dường như với sự uy hiếp đó của Tống Ninh, hắn còn lười nâng mắt nhìn, "Cậu ta không
liên quan đến tôi."
"Tôi sẽ bảo vệ cho cậu thật tốt." Mạc Nguyệt Lãng đứng thẳng, ánh mắt khinh
thường khi nhắc đến Tống Ninh đã biến mất, đổi thành biểu cảm nghiêm
túc, "Hôm nay là do tôi không tốt."
Mạc Nguyệt Lãng thẳng thắn
thành khẩn xin lỗi, ngược lại làm cho cậu chân tay luống cuống. Cậu thật sự không trách Mạc Nguyệt Lãng, hơn nữa sau khi biết cậu học sinh kia
là do Tống Ninh thuê, cậu cũng không còn khó chịu nhiều nữa.
Ban
đầu cậu nghĩ cậu học sinh kia là fan của Mạc Nguyệt Lãng, đứng dưới góc
độ của Mạc Nguyệt Lãng, cảm thấy cậu là đối tượng không đủ tư cách.
Nhưng mà nếu những chuyện này đều do Tống Ninh sắp xếp, mục đích cũng không
phải vì muốn tốt cho Mạc Nguyệt Lãng, chỉ muốn nhắm vào cậu, chuyện này
không có gì phải làm cậu khó chịu.
"Tôi, tôi cũng không giận."
Lục Phong Thanh hơi mất tự nhiên nói. cậu thật sự không am hiểu cách nói chuyện như vậy, đến nỗi hai má đỏ ửng lên.
Điều hòa trong phòng
để hai mươi độ, Lục Phong Thanh không mặc áo, lúc nãy trong lòng cậu rất tiêu cực, cũng không để ý đến độ ấm trong phòng. Lúc này cảm xúc tiêu
cực đã tan biến, cậu mới bất giác cảm thấy lạnh, không nhịn được ôm lấy
cánh tay chà xát.
Mạc Nguyệt Lãng thấy cậu như thế, chủ động đến tủ quần áo tìm áo choàng tắm, sau đó đưa đến trước mặt cậu.
"Cảm ơn." Lục Phong Thanh nhỏ giọng nói, nâng cánh tay định lấy áo, nhưng
lúc này Mạc Nguyệt Lãng lại tránh tay cậu, hai tay mở cổ áo, rõ ràng là
muốn mặc giúp cậu.
Tay Lục Phong Thanh dừng ở giữa không trung, cậu khó hiểu nhìn Mạc Nguyệt Lãng nói: "Tôi tự mặc được rồi."
Mạc Nguyệt Lãng không nói gì cũng không làm gì, biểu tình viết hai chữ "nghe lời".
Lục Phong Thanh bất đắc dĩ, xoay người, đưa lưng về phía Mạc Nguyệt Lãng, ngoan ngoãn xỏ hai tay vào ống tay áo.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!