Mới đầu Lục Phong Thanh vô cùng khiếp sợ, sau đó thì cả người đều rét run. Bảo vệ đuổi theo lôi cậu học sinh ném bong bóng nước đi, khắp người Mạc
Nguyệt Lãng tỏa ra sát khí tiến tới, hiển nhiên là muốn tới bắt người,
nhưng xung quanh có không ít người tụ tập, dường như hắn không muốn để
Lục Phong Thanh ở lại đây, nên quay về, dắt tay Lục Phong Thanh, trầm
giọng nói: "Đi theo tôi." Lục Phong Thanh xanh mặt đi theo Mạc Nguyệt Lãng đến bên xe, Mạc Nguyệt Lãng mở cửa ghế phó lái, nói với cậu: "Lên xe đi.'' Lục Phong Thanh không cử động, cậu chậm rãi hít một hơi, gian nan từ chối: "Người tôi bẩn." "Lên xe!" Mạc Nguyệt Lãng gầm nhẹ, bắt lấy cánh tay Lục Phong Thanh, không nói gì nhét cậu vào xe. Lục Phong Thanh vẫn không nhúc nhích ngồi đó, trong lòng vừa khó chịu vừa
tủi thân, cậu đã như vậy, sao Mạc Nguyệt Lãng còn hung dữ với cậu nữa cơ chứ? Sau khi Mạc Nguyệt Lãng lên xe thì gài dây an toàn cho Lục
Phong Thanh, sau đó không nói gì nữa đưa cậu đến khách sạn bên cạnh phim trường. Sau khi nhận phòng, lên lầu, Mạc Nguyệt Lãng đưa Lục
Phong Thanh đến trước cửa nhà tắm, lúc này biểu tình trên mặt mới dịu đi đôi chút. Hắn nhìn Lục Phong Thanh: "Cậu đi tắm trước đi, tôi sẽ xử lý
chuyện này." Lục Phong Thanh không có biểu cảm gì gật đầu, chờ
Mạc Nguyệt Lãng đi ra ngoài, cậu chầm chậm cới quần áo, dường như ngay
cả nâng tay đã cảm thấy mệt mỏi.
Độ ấm vừa phải của nước cũng
không giảm bớt được sự mệt mỏi của Lục Phong Thanh, tuy rằng trên người
cậu không có vết thương gì, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn. Câu nói kia của cậu học sinh không ngừng quanh quẩn bên tai cậu, như là thần chú làm cậu choáng váng, đau đầu. "Mày là kẻ thứ ba, không xứng với anh chúng tôi!" Đúng vậy, chính cậu biết mình không xứng, nhưng nếu từ miệng người khác nói
ra, đặc biệt là những người yêu thích Mạc Nguyệt Lãng, lại khiến cho
người khác khó chịu như thế? Cậu không phủ nhận, cậu thật sự có
một tia ảo tưởng với Mạc Nguyệt Lãng, nhưng chỉ có vẻn vẹn một tia,
không có gì hơn. Nếu cộng tổng thời gian cậu ảo tưởng không thực tế lại
với nhau, nhiều lắm chỉ có năm giây, gần như có thể xem nhẹ. Nhưng mà năm giây này dường như đã phạm phải lỗi lớn, thế nên cậu mới gặp phải chuyện như vậy. Trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, không phải vì bị người khác chán ghét, mà
do cậu hoàn toàn hiểu rõ sự thật, cậu chỉ là một người bình thường, có
một hố sâu không thể vượt qua được những người ưu tú.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!