Kế bên studio chụp ảnh có một tiệm Starbucks, Mạc Nguyệt Lãng chưa nói
muốn uống loại cà phê nào, Lục Phong Thanh chỉ có thể cố gắng suy đoán
sở thích của hắn. Đầu tiên cậu nghĩ đến Americano đá, đơn giản,
hào phóng, giống như phong cách của Mạc Nguyệt Lãng và tác phong làm
việc đặc biệt của hắn. Nếu như sữa và siro là nguyên liệu đặc trưng, thì Americano đá không thêm đường, không thêm sữa rất phù hợp với tính cách lãnh đạm của Mạc Nguyệt Lãng. Nhưng mà lúc đến quầy order, Lục
Phong Thanh đột nhiên đổi ý. Nhìn giá cả trên menu, Americano là món có
giá thấp nhất, nếu như cậu đem về ly cà phê này, Mạc Nguyệt Lãng có cảm
thấy cậu rất nghèo không? Lục Phong Thanh biết suy nghĩ này rất
điên rồ, bởi vì nếu so sánh với Mạc Nguyệt Lãng, cậu thật sự là một cậu
nhóc nghèo. Nhưng ít ra ở ngoài mặt, cậu không muốn bị bại lộ rõ ràng
đến vậy. Sau khi loại đi lựa chọn đầu tiên, Lục Phong Thanh không khỏi nghĩ đến lúc gặp Mạc Nguyệt Lãng ở sân bay. Với người quen, khi tâm trạng Mạc Nguyệt Lãng tốt sẽ kể chuyện cười, không
giống biểu hiện trước mặt người lạ. Cho nên nói, Mạc Nguyệt Lãng thực sự hai mặt. Cẩn thận nghĩ lại một lúc, thực sự là như vậy. Một mặt
hắn rất âm trầm, bên người còn không có trợ lý, mặt khác hắn là siêu mẫu quốc tế được mọi người chú ý, tùy tiện đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm, chỉ là hai điều này cho thấy bản thân hắn vô cùng mâu thuẫn. Từ góc độ này, xem ra nói hắn đẹp trai lạnh lùng cũng không đúng. "Chào ngài." Thu ngân cắt đứt suy nghĩ của Lục Phong Thanh, cậu liếc lại giá cả lần nữa, quyết tâm gọi món: "Cho tôi một ly Macchiato Caramel đá."
Cẩn thận suy nghĩ tính cách của Mạc Nguyệt Lãng, cách Lục Phong Thanh chọn
cà phê vô cùng đơn giản, Mạc Nguyệt Lãng là siêu mẫu tuyến đầu, chắc hẳn sẽ thích Macchiato gì đó. Lúc Lục Phong Thanh mang theo một ly
Macchiato Caramel đá trở về studio, Mạc Nguyệt Lãng đang trong phòng
trang điểm. Mặc dù ngoại hình hắn khi không trang điểm đã hơn hàng loạt
sao nam nhưng không có nghĩa là hắn cần cân nhắc đến người khác, từ chối phát huy hết sức sự đẹp trai của mình. Lục Phong Thanh vẫn tò mò không biết ngũ quan nào trên khuôn mặt Mạc Nguyệt Lãng đặc biệt nhất để hắn có thể đẹp trai như vậy. Lúc đầu, cậu nghĩ cặp con ngươi màu xám tro là đặc biệt nhất, vậy mà bây
giờ Mạc Nguyệt Lãng đang nhắm mắt trang điểm, hắn vẫn đẹp trai đến mức
khiến người khác ghen tị, lúc này cậu mới kịp phản ứng, căn bản trên mặt Mạc Nguyệt Lãng không có điểm nào đặc biệt, bởi vì các bộ phận đều hòa
hợp với nhau. "Quay về rồi sao?" Mạc Nguyệt Lãng mở nửa mắt, nhìn về phía Lục Phong Thanh. Hắn hơi nâng cằm lên, khóe mắt rủ xuống, từ
một bên mặt nhìn tới, quả thực rất phong tình. Tuy Lục Phong
Thanh miễn dịch với trai đẹp, nhưng trong lòng cũng không khỏi giật
mình, không dám đối diện quá lâu. Cậu đặt cà phê lên trên bàn trước mặt
Mạc Nguyệt Lãng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn chằm chằm túi cầm tay nói:
"Không biết anh thích gì nên mua một ly Macchiato Caramel đá." Lục Phong Thanh không thấy phản ứng của Mạc Nguyệt Lãng, cũng không biết
hắn có hài lòng không. Nhưng xét về sự im lặng kéo dài một lúc lâu sau
đó, Mạc Nguyệt Lãng... Đại khái không hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!