Cảm giác sảng khoái trước khi đi ngủ đã hoàn toàn biết mất sau khi thức
dậy. Đau nhức xương khớp, nặng bụng, đầu óc mệt mỏi cực độ.
Tôi
không nhớ mình đã mơ thấy gì, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng
bản thân đã dành cả đêm để lang thang giữa những giấc mơ kì lạ, thậm chí còn không có lấy một chút thời gian để thở.
Rốt cục có cách nào có thể làm cho những cơn đau chết tiệt này biết mất được không? Thuốc vô tác dụng, tình dục cũng thế.
Lẽ nào chỉ còn nước chết thôi ư?
Tôi nằm bất động trên giường, vì cơ thể quá mức khó chịu nên chẳng suy nghĩ được gì. Việc chăm chăm quan tâm đến cơn đau sẽ chỉ dẫn đến một vòng
luẩn quẩn và khiến cảm giác ấy ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Dù không muốn cử động chút nào nhưng bụng dạ lại đánh réo muốn tìm thứ gì đó để ăn.
Vì tôi đã cấm Đường Tất An tới đây nên không thể có đồ ăn nóng ở ngoài
phòng ngủ vào ngay lúc này được. Hình như trong tủ có mì gói, ăn tạm
vậy.
Mặc dù đã suy nghĩ trước về việc nên ăn gì và làm gì, nhưng
cơ thể lại như bị rỉ sét, phải mất một lúc lâu tôi mới ngồi dậy được,
rồi lại thẫn thờ nhìn tấm thảm trải sàn dưới chân.
Hôm qua, Kỷ Thần Phong đã quỳ ở đó…
Cảm giác về lực kìm mạnh mẽ của hắn tựa hồ vẫn còn lưu lại trên đùi khiến
nơi nào đó hơi nóng lên. Đôi hàng mi chơm chớp, cặp môi ướt át, và cả
ánh mắt ngước lên nhìn của hắn… Tuy chỉ là hồi ức nhưng dường như cơ thể mệt mỏi đã dần rậm rật trở lại.
Tôi bước vào phòng tắm với suy
nghĩ rằng tắm vòi sen có thể giúp tinh thần mình được cải thiện, và rồi, tôi cố gắng nhớ lại niềm hoan lạc của đêm qua vì cho rằng nó có thể
khiến cơ thể mình khôi phục sức sống.
Khuôn mặt bối rối của Kỷ
Thần Phong cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, nhưng cho dù cơ thể đang run rẩy và nhịp thở có gấp gáp đến thế nào, cảm giảm sung sướng mà bản
thân nhận được vẫn thật trống rỗng. Cuối cùng, tôi kết thúc một cách cẩu thả.
Tôi tì trán lên mặt gạch men, theo dòng nước man mát, thứ
nhơ bẩn trên tay được gột rửa từng chút một xuống rãnh cống. Huyệt thái
dương nhói lên như bị kim châm, sức lực dưới cẳng chân như thể bị rút
cạn, mắt cá chân bắt đầu đau mỏi, chỉ cần thả lỏng một chút, đầu gối sẽ
bị cong một cách mất kiểm soát.
Nhạt nhẽo thật.
Nhịp thở dần ổn định trở lại, tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay sạch sẽ, từ từ siết chặt nắm tay.
“Quả nhiên, không phải cái miệng đó thì không được…”
Vừa ăn bát mì có mùi vị tệ hại vì chưa được úp kỹ, tôi vừa mở điện thoại
lên, thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Kỷ Thần Phong vào ngày hôm qua, ngoài
ra còn có một vài tin nhắn chưa đọc mà người khác gửi tới để hỏi thăm
tình hình của tôi, hết.
【Tối đi ăn không? 】
Hôm qua sướng
đến nỗi quên mình, dù sao thì tôi vẫn nên giả vờ quan tâm, hỏi thăm xem
hắn đã về nhà chưa. Có lẽ bây giờ bù đắp vẫn chưa muộn…
Tôi đặt
điện thoại xuống rồi tập trung và thêm hai miếng mỳ, đang lúc suy nghĩ
xem chiều này sẽ giết thời gian thế nào thì Đường Tất An gọi tới.
“Sao?”
“Em nhắc cậu chút này, chiều nay cậu phải đến gặp bác sĩ Chu để tái khám đấy, cậu đừng quên nhé.”
Nó mà không nhắc thì tôi đã quên khuấy mất.
“Cần em qua đón không?” Đường Tất An hỏi.
“Không.”
Chu Cập Vũ thuê phòng khám tại một tòa nhà văn phòng cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố. Công trình kiến trúc của thành phố khi nhìn vọng ra từ
cửa sổ giống như khi nhìn từ cửa sổ sát trần ở nhà tôi.
“Cậu Tang à, có phải dạo này cậu đang hẹn hò không mà đề phòng em thế…”
Ăn nốt bát mì, tôi buông nĩa xuống rồi lấy khăn giấy trên bàn lau miệng, nói: “Cúp.”
“Từ từ từ từ!” Đường Tất An vội vã kêu lên, “Em còn chuyện quan trọng cần nói với cậu, cậu đừng gác máy vội!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!